Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Quyển 7 - Chương 12: Bạn bè có mục đích




Editor: QR - diendanlequydon

Đây là tình huống đối diện nhau nhưng không biết nói gì, Trâu Hàn Nguyên hút thuốc, Y Bối Nhi nghịch phi đao.

“Bối Nhi, chúng ta có thể cùng nhau chạy trốn.” Trâu Hàn Nguyên hít sâu một hơi thuốc, cô chưa bao giờ từng nghiêm túc như bây giờ.

“Nói như vậy chính là cậu làm, thủ pháp giết người tương tự với tôi và người tuôn ra thi thể của mấy người kia cũng là cậu?” Từ khi Âu Dương Hạo đưa tư liệu cho Y Bối Nhi, cô đã lập tức biết là ai làm, ngay từ đầu cô không suy nghĩ đến bản thân cô, rồi sau đó cô nhìn lén Âu Dương Hạo đánh dấu thi thể và việc mấy tên cặn bã kia bị cho ra ánh sáng cô đã biết.

Đây là một sự kiện giết người nhằm vào cô, không chỉ muốn đổ oan cho cô hơn nữa còn muốn diệt khẩu tất cả những người có quan hệ với nhà họ Y.

Vì vậy cô càng ngày càng khẳng định, vốn dĩ có một vài điểm còn nghi hoặc cũng rộng mở thông suốt, ví dụ như năm đó ngày cha mẹ xảy ra chuyện vì sao Trâu Hàn Nguyên nhất định muốn gặp mặt cô.

Cô không hề nghi ngờ sự thật tình của Trâu Hàn Nguyên với cô nhưng lại không nghĩ rằng cô ấy có quan hệ với chủ mưu phía sau tất cả mọi việc, thậm chí là tay sai làm việc cho bọn họ.

“A Nguyên, tôi không ngờ rằng mọi việc lại có quan hệ với cậu, nếu vậy lúc trước hà tất cậu lại để tôi tránh được vụ tai nạn xe cộ kia?”

Một tiếng A Nguyên giống như khiến cho thời gian quay về năm mới gặp, Y Bối Nhi ở trong hoa viên chơi đùa, khi Y Bối Nhi nhìn thấy cô trong mắt chỉ có tò mò, nghi hoặc và một chút ghen ghét, cô nghe thấy Y Bối Nhi nói: “Vì sao ngực cậu lớn như vậy?” Cô bật cười vui vẻ, không nghĩ được rằng cô gái nhỏ này lại đang ghen ghét với bộ ngực nhân tạo của cô.

Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên cô dạy cô bé dùng dao, bàn tay nhỏ bé mềm mại không khống chế tốt dao, nũng nịu phát giận: “Vì sao nó không thể nghe lời một chút? Tôi không muốn học nó, tôi muốn học thương!” Cô cầm đôi bàn tay nhỏ bé kia, lần đầu tiên thân cận da thịt với Y Bối Nhi, cô rất kích động, tay cũng phát run: “Thương không dễ dấu hơn nữa động tĩnh rất lớn, tin tưởng tôi, dao nhỏ sẽ khiến cô càng dễ dàng tự bảo vệ mình!”

Cô còn nhớ rõ khi đó cô thường xuyên ôm Y Bối Nhi dụ dỗ cô ấy uống sữa bò, nói với cô ấy, nếu không uống sữa bò sau này ngực sẽ không lớn được như cô.

Cô nhớ rõ rất nhiều chuyện nhưng mà sau đó phía trên yêu cầu... Cuối cùng cô cũng vi phạm mệnh lệnh bảo vệ Y Bối Nhi, cái giá phải trả là bị giam cầm và tra tấn trong ba năm, sau khi cô nghỉ ngơi hồi phục lại, mệnh lệnh thứ nhất lại chính là trừ khử Y Bối Nhi...

Nếu Y Bối Nhi vẫn luôn không nhớ mọi chuyện như vậy bọn họ còn có khả năng sẽ không muốn trừ khử Y Bối Nhi nhưng cố tình Y Bối Nhi nhớ ra mọi chuyện lại còn cùng tên cảnh sát kia điều tra lại chuyện xảy ra với gia đình họ Y, cô không chỉ phải giết Y Bối Nhi còn phải giết Âu Dương Hạo.

Cô có rất nhiều lần có thể xuống tay, mặc kệ là Y Bối Nhi hay là Âu Dương Hạo, nhưng cô không xuống tay được.

Một người là người cô yêu còn một người là người cô yêu yêu.

“Bối Nhi, tôi sẽ giúp đỡ cậu tránh thoát lần này...”

“Nhưng cậu muốn giết Âu Dương Hạo phải không?” Y Bối Nhi cắt đứt lời Trâu Hàn Nguyên muốn nói: “A Nguyên, cậu có biết vì sao tôi lại mất trí nhớ lâu như vậy sao? Thiếu chút nữa tôi đã bị cưỡng gian rồi giết!”

Bàn tay cầm thuốc của Trâu Hàn Nguyên run lên, tàn thuốc rơi trên mặt đất, cô làm bộ không thèm để ý, dùng mũi chân nghiền tàn thuốc nhưng cô vẫn không thể khống chế thân thể của mình run rẩy, đôi mắt giấu ở trong bóng đêm không khống chế được mà chảy nước mắt.

“A Nguyên, nói cho tôi biết bọn họ là ai?” Y Bối Nhi lạnh lùng nhìn Trâu Hàn Nguyên tự lâm vào trong hối hận, cô cố gắng ép buộc bản thân phải cứng rắn, Trâu Hàn Nguyên là người duy nhất nàng biết có liên hệ với chủ mưu phía sau.

“Vô dụng thôi Bối Nhi, cô có biết lại như thế nào? Cô lại không thể thật sự báo thù!” Trâu Hàn Nguyên vẫn không chịu nói ra, cô có chút khó chịu mà cong lưng: “Bối Nhi, tôi muốn ôm cô một lần cuối cùng...”

Y Bối Nhi nghe vậy do dự một lúc cuối cùng vẫn đi tới ôm lấy Trâu Hàn Nguyên người đàn ông năm đó đối với cô mà nói cũng vừa là thầy vừa là bạn, cuối cùng lại thiếu chút nữa hủy diệt cô...

“Bối Nhi, có câu nói tôi chưa nói với cô, tôi yêu em... Nếu tôi sớm gặp được em một chút thì thật tốt...” Trâu Hàn Nguyên ở bên tai cô nói ra thật khẽ câu nói chôn dấu đã lâu, cô... Không phải, là anh, lần cuối cùng dùng thân phận một người đàn ông nói ra mọi chuyện.

Tay bị Trâu Hàn Nguyên bắt lấy, cô có thể cảm giác được lòng bàn tay hơi ngứa, thân thể Y Bối Nhi run lên: “Cảm ơn cậu, A Nguyên.”

“Cậu cần phải trở về.” Trâu Hàn Nguyên dùng sức đẩy cô ra, nhìn về phía người đàn ỗng đi tới dưới ánh đèn, tuy rằng người đàn ông này cũng không phải là người bình thường, nhưng so với cô thì tốt hơn nhiều, thân hình cô nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, chỉ để lại một câu: “Anh hãy chăm sóc cô ấy thật tốt.”

“Bối Nhi, chúng ta về nhà đi.” Âu Dương Hạo ôm Y Bối Nhi còn đang phát run, cũng không hỏi chuyện gì, không nói câu nào, giống như một lá chắn vô hình để cô dựa vào, bảo hộ cô.

“Anh sẽ giúp em sao?”

“Sẽ.”

Y Bối Nhi ôm chặt lấy Âu Dương Hạ: “Em chỉ còn anh!”

Ngày hôm sau.

“Bối Nhi, cuối cùng cậu cũng gọi điện thoại cho tớ? Tại sao cậu lại xin nghỉ thời gian dài như vậy? Tớ gọi điện thoại cho cậu cũng không gọi được...”

“Quân Quân, đêm nay chúng ta có thể thấy gặp nhau sao?”

Sau khi hẹn thời gian địa điểm, Y Bối Nhi buông điện thoại, sắc mặt lạnh lẽo như băng sương.

“Bối Nhi, gần đây cậu xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu lại xin nghỉ thời gian dài như vậy? Có phải cậu và chú cảnh sát... a ưm...hay không?” Lưu Trúc Quân luôn luôn thể hiện ra sự liều lĩnh và ngu ngốc, nói đến cuối sắc mặt cực kỳ ái muội, còn chọc chọc  bả vai Y Bối Nhi.

“Tôi không nghĩ được cô lại giỏi đóng kịch như vậy, đúng không, con gái tư sinh lưu lạc bên ngoài của nhà họ Lưu.” Y Bối Nhi nhìn ngón tay của mình, không chút để ý nói.

“A, cô đã biết?” Cuối cùng Lưu Trúc Quân không duy trì được vẻ mặt ngu ngốc nữa, trào phúng nhìn Y Bối Nhi: “Cho dù tôi là là con gái tư sinh lại như thế nào, tôi cũng không giống người nào đó ba mẹ cùng chết! Đúng rồi, Từ Dương đối với cô dịu dàng sao?”

“Thật sự là cô, nhưng mà cô có biết kết cục của Từ Dương sao?” Y Bối Nhi vẫn không nhìn cô ta như cũ.

Lưu Trúc Quân nhìn khuôn mặt xinh đẹp không có cảm xúc của Y Bối Nhi, không biết vì sao trong lòng đột nhiên bắt đầu sợ hãi, cô cố gắng nói cho bản thân, cả hai đều là phụ nữ, cho dù có đánh nhau thì thể lực cũng ngang nhau: “Cậu ấy xảy ra chuyện gì? Nhưng mà cho dù cậu ấy đã xảy ra chuyện cũng từng làm cô hưởng thụ một lần chứ?” Cô ghét nhất Y gương mặt xinh đẹp, cử chỉ ưu nhã và gia thế bất phàm của Bối Nhi, cho dù ba mẹ của cô ta đã cùng chết đi cũng có thể dựa vào tài sản ba mẹ để lại mà sống thoải mái dễ chịu, vừa nhìn thấy Y Bối Nhi cô lập tức sẽ nhớ tới cái đứa kiêu ngạo nhà họ Lưu kia, đại tiểu thư tồi tệ của nhà họ Lưu.

“Tôi tin tưởng đợi lát nữa cô cũng sẽ rất dễ chịu, Từ Dương ở phía dưới rất buồn đó nha ~~~” Y Bối Nhi thưởng thức một thanh đao nhỏ trong tay, nhìn vẻ mặt sợ hãi Lưu Trúc Quân cười cười, đầu lưỡi khẽ liếm mặt đao: “Yên tâm, tôi sẽ thật dịu dàng ~~~”

“A... A... A...”

...

“Tôi nói, tôi nói, bọn họ muốn tôi lấy một cái chìa khóa của cô, tôi chỉ biết đó là ba mẹ cô cho cô, là đồ vật rất quan trọng... Cầu xin cô, giết tôi đi...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.