Editor: QR - diendanlequydon
Động tác của Mộ Thanh rất nhanh, trên thực tế cũng là do có người thúc giục hắn đi, thúc giục gấp rút, Quân Nhất Ngôn còn đặc biệt cống hiến biệt phủ của mình ra, chỉ vì Mộ Thanh nhanh chóng rời đi một chút, hắn không nghĩ mỗi ngày đều bị mộng tinh.
Vì vậy Mộ Thanh đi rồi, Quân Nhất Ngôn nở nụ cười.
Đêm khuya.
“Tiểu thư, những ngày gần đây y phục của người thiếu rất nhiều, có cần phải làm thêm một ít?” Một tỳ nữ cung kính nói, các nàng cũng biết những y phục này biến mất rất không bình thường, nhưng các nàng càng hiểu được lời nào không nên hỏi, không thể hỏi. Tuy rằng chuyện của tiểu thư nhà mình và nam nhân nào đó các nàng cũng biết một ít.
Mộ Bối Nhi nghe vậy ngừng lại, không thể ức chế nhớ tới Quân Nhất Ngôn, người nam nhân này càng ngày càng quá phận, hắn trộm đi y phục của nàng thì thôi, rất nhiều lần còn trả lại nhưng phía trên tất cả đều là uế vật của hắn, quá đáng như vậy khiến ngay cả thị nữ của nàng cũng đã biết một chút chuyện.
Nàng hơi thất thần một lúc, lại thấy khuôn mặt mỹ nhân trong gương như hoa đào, rõ ràng nàng nghĩ đến những chuyện đó không tự giác lại đỏ mặt, làm bộ không có chuyện gì xảy ra, nàng nhàn nhạt phân phó: “Ngươi đi định chế một ít y phục đi!”
“Tuân lệnh.” Tỳ nữ giống như hoàn toàn không phát giác chủ tử của mình từng ngẩn người, nhận được mệnh lệnh, lập tức tay chân nhẹ nhàng đi ra.
“Chờ một chút, biết Quân Nhất Ngôn đang làm cái gì sao?” Mộ Bối Nhi nghĩ nàng thờ ơ lạnh nhạt với nam nhân kia lâu như vậy, có lẽ hắn đã không kiên nhẫn, lại tiếp tực lạnh nhạt người này sẽ không vui vẻ.
“Những ngày gần đây Quân công tử thường đi khách điếm cách vách, nói là gặp bạn tốt, hạ nhân hầu hạ nói mỗi khi trở về luôn có một ít mùi phấn son.” Người trên đảo Tiêu Dao đều không đơn giản, nếu tỳ nữ biết tiểu thư của mình để ý nam nhân nào đó tự nhiên chú ý đến hắn nhiều hơn.
Mùi phấn son? Đó chính là đi gặp nữ nhân, không nghĩ tới Quân Nhất Ngôn không có kiên nhẫn lại còn hoa tâm như vậy!
Trong tiềm thức nàng vẫn không tin người nam nhân này, suy cho cùng hắn là ‘kẻ trộm hương’ đã duyệt tẫn mỹ nhân trong thiên hạ, làm sao có thể biết hắn có thể động tâm với một người trong số đó hay không? Hơn nữa nàng cũng không biết nữ chủ là ai, đối thủ tiềm tàng này cũng làm cho nàng cực kỳ lo lắng.
Nghĩ nghĩ nàng vẫn nên chủ động một chút cho thỏa đáng, nếu không thể giữ chắc người nam nhân này, nàng lập tức sẽ bị trừng phạt.
Ngày thứ hai, Quân Nhất Ngôn vẫn định đi đến chỗ Mộ Bối Nhi nhìn một chút trước rồi mới theo lẽ thường ra cửa gặp bạn, ai ngờ nửa đường nhìn thấy Mộ Bối Nhi thần sắc đạm mạc đứng trong đình.
Trong lòng Quân Nhất Ngôn vui vẻ, trên mặt vẫn vân đạm phong khinh.
“Mộ cô nương, những ngày gần đây thân thể có tốt hơn chút nào không? Nếu còn không đỡ, Quân mỗ có quen biết mấy người bạn tốt tinh thông y thuật có thể vì Mộ cô nương kiểm tra thân thể một chút.” So sánh lúc ở trên giường, tên này không biết văn nhã hơn bao nhiêu lần.
“Không cần.” Mộ Bối Nhi không làm được như người nào đó, kỹ thuật diễn cao thâm như vậy, mặt nàng lạnh nhạt nhưng móng tay lại đâm vào trong lòng bàn tay, chỉ chốc lát đã nắm chặt đến trắng bệch.
Quân Nhất Ngôn không biết thế nào, có chút đau lòng.
“Mộ cô nương có chuyện phiền lòng sao?”
Hắn hỏi chân thành nhưng Mộ Bối Nhi lại bị hắn làm tức giận rồi, người nam nhân này thật có ý tốt hỏi nàng vì sao phiền lòng? Chẳng lẽ hắn không biết nguyên nhân là hắn và nàng mới có một đoạn tình duyên mong manh ngắn ngủi, hắn đã hẹn hò với nữ nhân khác? Thật sự coi nàng là kẻ ngốc cái gì cũng không biết sao?
Vì thế nàng cực kỳ, cực kỳ lạnh nhạt trả lời: “Có hay không có quan hệ gì với ngươi chứ? Bằng hữu của Quân công tử có lẽ đã chờ sốt ruột, công tử mau đi đi!”
Nói xong, phất tay áo bỏ đi, để lại cho Quân Nhất Ngôn một bóng dáng yểu điệu.
Quân Nhất Ngôn rất tức giận, cố nén lửa giận trong lòng, nữ nhân này sung sướng xong rồi lập tức lạnh nhạt, ném hắn một bên không quan tâm, thật vất vả mới thấy mặt, thái độ còn ác liệt như vậy, đều nói mỹ nhân như rắn rết, xem ra một chút đều không sai, quan hệ gì với ta đâu? Ở trên giường lúc bị ta chơi, lúc kêu ta phu quân làm sao không nói có quan hệ gì với ta đâu? Còn muốn ta nhanh đi gặp bằng hữu đi. Ha, ta gặp hay không gặp có quan hệ gì với nàng chứ?
Từ từ, bằng hữu? Trong đầu Quân Nhất Ngôn linh quang chợt lóe, tức khắc hiểu rõ vì sao thái độ của Mộ Bối Nhi lạnh nhạt nhưng cử chỉ lại quái dị!
“Ha ha ha ha!” Hắn ngửa mặt lên trời cười to, kỳ thật hắn cũng không biết vì sao trong lòng lại vui vẻ như vậy nhưng khi biết Mộ Bối Nhi không phải không hề có cảm giác với hắn, hắn nhịn không được sự vui mừng!
Một ngày này, Quân Nhất Ngôn rất ngoan không hề ra ngoài gặp người gọi là bạn tốt.
Buổi tối.
“Quân Nhất Ngôn đâu?”
“Hôm nay Quân công tử ở trong phòng cả ngày để vẽ tranh, còn phái người tặng tiểu thư một bộ.” Tỳ nữ nói xong lấy bức tranh của Quân Nhất Ngôn ra, hai tay dâng lên.
Mộ Bối Nhi tiếp nhận bức tranh kia, chậm rãi mở ra một nửa, lập tức nhìn thấy một mỹ nhân lộ nửa vai ngọc, nàng lập tức khép lại, gương mặt đỏ bừng, trong lòng phỉ nhổ, đã biết Quân Nhất Ngôn không có ý tốt, người này lại tùy tiện đưa xuân cung đồ cho nàng như vậy, cũng không sợ hạ nhân phía dưới nhất thời tò mò nhìn thì làm sao!
Tuy rằng trong lòng Mộ Bối Nhi cũng biết thuộc hạ nàng dạy dỗ sẽ không nhiều chuyện như vậy nhưng trong lòng vẫn không nhịn được sợ hãi, trái tim đập đặc biệt nhanh, giống như đang ăn trộm.
Bất quá không đáp lễ cũng không tốt, vì vậy nàng dùng giấy viết thư nàng tự nhuộm ra tùy tiện viết hai chữ, giao cho tỳ nữ.
Chờ đến khi hạ nhân cuối cùng đều lui xuống, nàng mới trộm mở bức tranh kia ra, rất giống như đang làm chuyện trái với lương tâm.
Quân Nhất Ngôn là người toàn tài, văn thao võ lược không gì không giỏi, quan trọng nhất chính là võ công của hắn đã đạt tới cảnh giới đỉnh cao, văn càng tài giỏi hơn được những nhà nho lớn thưởng thức.
Cho nên này bức họa này không phải đẹp bình thường.
Trong bức tranh, y phục của nữ tử nửa cởi, mặt nửa che nửa lộ nhưng Mộ Bối Nhi lại có thể khẳng định đó chính là nàng, Quân Nhất Ngôn vẽ chính là nàng. Bên cạnh còn có một bàn tay, nhìn dáng vẻ là tay của nam nhân, cái tay kia chui vào phía dưới váy của mỹ nhân, tuy nhìn không thấy bàn tay kia đang làm cái gì nhưng Mộ Bối Nhi đã bắt đầu tự tưởng tượng.
Nàng nghĩ đến một ngày kia, ngón tay của nam nhân đùa giỡn nàng...
Nàng nhanh chóng kẹp chặt hai chân, nàng lại bị một bức tranh của nam nhân khiêu khích ra cảm giác, còn ướt! Nàng cắn môi, trong lòng nghĩ kia hai chữ kia quá tiện nghi cho Quân Nhất Ngôn!
Bên này Quân Nhất Ngôn thu được hai chữ cũng không cảm thấy kỳ quái, nếu nàng không trả lời hắn vậy mới kỳ quái.
Mở ra đã thấy hai chữ ‘cầm thú’.
Hắn cười ha ha, thậm chí có thể tưởng tượng nữ nhân nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này nhưng trời sinh giọng nói của nàng mềm mại đáng yêu, mắng người lại càng như làm nũng nhiều hơn, nam nhân tự động nghĩ rằng nữ nhân đang cùng hắn ve vãn đánh yêu, vì thế lại tặng một bức tranh nữa qua.
Bức tranh này giống như làm tiếp việc của bức tranh trước, toàn bộ y phục của nữ nhân đã bị cởi ra, trong bức tranh chính là bộ dáng của Mộ Bối Nhi, trên mặt còn chứa xuân sắc, một đôi tay làm loạn ở trên cơ thể nàng, một cây côn thịt màu sắc thâm trầm để ở chân tâm của nữ nhân, tuy rằng vẫn nhìn không thấy hình dáng của nam nhân nhưng Mộ Bối Nhi biết khẳng định trên mặt nam nhân treo một nụ cười không có ý tốt.
Bởi vì một ngày kia, bộ dáng nam nhân chính là như vậy!
Nàng cúi mặt xuống, sườn mặt ở dưới ánh đèn xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi, hai chân cọ sát ở dưới váy, nàng cắn môi, bị hai bức họa khơi gợi tình dục, không biết làm thế nào để nó biến mất, người nam nhân này thật sự là quá đáng giận!
“Nương tử đang nhớ vi phu hay đang nhìn tranh thất thần?”
Vừa ngẩng đầu còn không phải là Quân Nhất Ngôn sao!