Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 291: Bao Nuôi Tài Phiệt Cần Bao Nhiêu? (02)




Thập Nhất vừa phát ngôn kiên quyết như vậy, nhưng chẳng bao lâu sau đã phải quay lại chỗ đứa trẻ một cách "không tình nguyện".

"Mẹ… hu hu… con biết mẹ sẽ không bỏ con đâu mà."

Lưu Hoằng vui mừng nhào tới ôm chân Thập Nhất mà không để ý gương mặt cô gái tái nhợt như bị ốm, trên trán lấm tấm mồ hôi li ti, lộ ra dáng vẻ mệt mỏi hiếm thấy.

Chỉ mới vừa nãy thôi, Thập Nhất đã phải gánh chịu cơn đau trừng phạt của hệ thống vì bỏ rơi đứa nhỏ này. 1

Mợ nó! Muốn làm việc tốt sao không tự mình làm đi, ép uổng một người "yếu đuối" như cô thì giỏi lắm đấy!

Thập Nhất nhìn xuống thằng nhóc đang ôm chân mình, trông thế nào cũng không thấy vừa mắt, đặc biệt là khi nước mắt nước mũi của nó đang dính tèm nhèm trên quần cô.

"Tránh ra xem nào. Bộ không tính về nhà sao?"

Lưu Diệu Hàm và thằng nhóc sống ở một căn nhà thuê giá rẻ xập xệ, mặc dù có chút nhỏ và cũ kỹ nhưng đồ dùng cần thiết đều có cả.

Sau khi ăn bữa cơm đơn giản do một tay Thập Nhất nấu, Lưu Hoằng nhìn cô ngạc nhiên: "Mẹ, sao đột nhiên mẹ nấu ăn ngon quá vậy?"

"Đã bảo ta không phải mẹ của mi rồi. Gọi chị."

"Híc… mẹ là mẹ của con mà."

Thôi bỏ đi. Cô không muốn cãi nhau với thằng nhóc này đâu.

Ăn xong, Lưu Hoằng lại lân la bên cạnh Thập Nhất, hình như nó thấy cô quá khác lạ nên muốn dò hỏi xem có phải cô đã lấy lại trí nhớ rồi không.

"Ta chẳng nhớ gì hết. Giờ ta có việc phải ra ngoài rồi. Ở nhà trông nhà đi."

"Mẹ… mẹ đi đâu?"

"Việc của người lớn, mi quan tâm làm gì!"

Tiểu Hoằng đáng thương chỉ có thể dặn dò cô: "Mẹ nhớ về sớm với con nhé!"

Thập Nhất mặc kệ đứa nhỏ ở nhà một mình, đi đến tiệm nét.

Lưu Diệc Hàm quá nghèo lại phải nuôi thêm một đứa nhỏ ăn học nên chỉ có mỗi chiếc điện thoại cùi bắp. Bây giờ cô muốn tra cứu một số thông tin về thế giới này nên đành phải ra tiệm nét ngồi.

Trên máy tính, cụm từ ma cà rồng chỉ mang đến một vài kết quả mơ hồ và những vụ án giết người kỳ lạ.

Quả nhiên người dân bình thường ở thế giới này không được biết về ma cà rồng hay Huyết tộc một cách chính thức. Nó là sự tồn tại bí mật của giới lãnh đạo.

Từ lâu, giới cầm quyền đã phát hiện có một loài sinh vật khác đang sinh sống, không ngừng lén lút tấn công con người bằng phương phức cắn cổ hút máu.

Bọn họ xây dựng một cơ quan bí mật gọi là viện nghiên cứu AF, mục đích để điều tra và tìm hiểu những vụ án liên quan đến chuyện này. Theo thời gian, viện nghiên cứu thu thập được rất nhiều thông tin, như tên gọi của bọn chúng là Huyết tộc, ưu nhược điểm cơ thể và cả cách thức có thể giết chết Huyết tộc.

Những con người có khả năng sức mạnh cao bắt đầu được chiêu dụng bí mật, hoặc là những đứa trẻ được chọn lựa và rèn luyện từ nhỏ để trở thành thợ săn, tất cả đều phải ký cam kết đảm bảo bí mật tuyệt đối.

Ban ngày bọn họ có thể là nhân viên của đủ loại ngành nghề, thậm chí là học sinh, nhưng đêm đến bọn họ sẽ lại bắt đầu công việc đi săn huyết tộc của mình. Và nam nữ chính trong bộ chuyện này là những thợ săn huyết tộc như thế.

Sau khi thu thập đủ thông tin mình cần, Thập Nhất ở quán nét đến tận đêm khuya mới trở về.

Lúc về tới, cô nhìn thấy Lưu Hoằng đang ngồi trước cửa chờ mình, trông thấy cô, nó không kìm nổi sự vui mừng trên khuôn mặt:

"Mẹ về rồi."

"Sao chưa ngủ?"

"Con muốn chờ mẹ về. Ở một mình… con không ngủ được."

"Được rồi. Đừng ở đó ủy mị nữa. Vào đi ngủ."

Trong phòng chỉ có một chiếc giường nhỏ, Thập Nhất không muốn ngủ chung với Lưu Hoằng nên đã đuổi nó xuống dưới đất nằm.

Thằng bé ôm chăn, có vẻ ấm ức nhưng không dám phản kháng.

"Nếu mi không chịu nổi có thể bỏ nhà ra đi a." Thập Nhất tốt bụng nhắc nhở một con đường mới. Nếu nó chủ động muốn rời đi hệ thống chết tiệt kia liền không còn gì để nói.

Lưu Hoằng nghe vậy lập tức làm mặt mếu: "Tiểu Hoằng chỉ muốn ở bên mẹ thôi."

"Tùy ngươi."

Sáng sớm hôm sau Thập Nhất làm đúng nghĩa vụ của một người mẹ, đưa Lưu Hoằng đi học.

Vừa đến trường cô đã đối diện với tờ giấy đuổi học từ ban lãnh đạo nhà trường.

Lưu Hoằng mới học lớp hai, những vụ ẩu đả giữa trẻ con thế này vốn chỉ cần thỏa thuận hai bên là ổn, nhưng phụ huynh bên kia đã quyết tâm phải đuổi học cậu nhóc.

Thập Nhất cầm tờ giấy quyết định, đối diện là ánh mắt hả hê của người phụ nữ giàu có mới gặp hôm qua:

"Giờ thì biết bản thân đắc tội với ai rồi chứ? Mẹ con các người mau mau cút khỏi trường học này được rồi đó."

"Tất nhiên là tôi biết rất rõ." Thập Nhất nhìn cô ta, đọc vanh vách thân phận đối phương. "Phu nhân nhà họ Lý, có một công ty lớn kinh doanh về lĩnh vực ăn uống, là cổ đông của cái trường học này. Chừng đó đúng là đủ để lấy tiền đè chết hai mẹ con đơn thân như chúng tôi."

"Hừ… Bây giờ cô có bắt đầu hối hận và muốn nịnh nọt tôi thì cũng muộn rồi. Dù sao con cô có học thêm nữa cũng chẳng thoát nổi cái kiếp nghèo hèn như mẹ nó đâu. Đem nó về, để nó đi nhặt rác gì đó có khi lại kiếm ra tiền đấy."

Người phụ nữ nói xong không quên bồi thêm một nụ cười khinh bỉ.

Lưu Hoằng ngồi bên cạnh Thập Nhất nghe rất rõ từng lời nói ấy, bởi vì đang cúi đầu nên không ai trông thấy sắc mặt của cậu nhóc lúc này, đặc biệt là ánh mắt đầy sự nguy hiểm, không hề giống với lứa tuổi trẻ thơ kia.

"Tôi không biết tương lai con tôi sẽ ra sao nhưng tôi e ngại với những đứa nhỏ có người mẹ "siêu phẩm" như cô đấy."

"Cô nói cái gì? Một phụ nữ không biết chồng ở đâu, nuôi con một mình như cô mà cũng dám khinh thường tôi?"

"Phải. Tôi không có chồng, tôi nuôi con một mình. Dù vậy thì tôi cũng đang cố gắng dạy dỗ con mình thật tốt, ít nhất là không dạy ra đứa con bắt nạt, bạo lực với bạn học."

"Cô… cô đừng có ở đó mà nói hươu nói vượn. Cút ra khỏi đây ngay."

Thập Nhất mặc kệ xua đuổi, nhìn tới vị hiệu trưởng vẫn luôn giả vờ như không khí nãy giờ:

"Xem ra thầy hiệu trưởng đây thật sự bỏ qua tin nhắn nhắc nhở của tôi nhỉ?"

Sắc mặt người đàn ông có chút thay đổi.

"Tôi biết phía nhà trường cố tình nói dối chuyện camera bị hỏng để che giấu việc cậu nhóc thiếu gia kia mới là người gây chuyện và ra tay đánh Lưu Hoằng trước. Không chỉ vậy, trước đó cậu ta còn nhiều lần phát ngôn miệt thị con tôi trước mặt bạn học và giáo viên. Mà những người được gọi là giáo viên ấy lại chưa một lần lên tiếng bảo vệ học trò."

Thập Nhất nhìn thẳng đối phương, giọng điệu vô cùng đanh thép: "Có phải các người cho rằng một người mẹ đơn thân nghèo hèn thì sẽ không làm gì nổi các người đúng không?"

Cô đã không muốn xen vào việc con nít đánh nhau nên mới gửi tin nhắn kèm đoạn video mình hack đêm qua cho hiệu trưởng, muốn ông ta tự xử lý thỏa đáng, chỉ cần không bắt cô bỏ thời gian đi kiếm trường học khác cho Lưu Hoằng là đủ rồi.

Bây giờ đối phương lại không hề để lời nhắc nhở đó vào tai thì cô đây cũng làm cho ra ngô ra khoai luôn.

"Các người đã quên rằng người nghèo mới càng dễ làm liều, mới càng không sợ hãi vì chúng tôi chẳng có gì để mất cả."

Thập Nhất đứng dậy, nói lời tuyên bố cuối cùng trong ánh mắt ngỡ ngàng của bọn họ rồi xách Lưu Hoằng rời đi.

Sau khi ra khỏi khu vực trường học, Lưu Hoằng mới dè dặt hỏi:

"Mẹ… sao mẹ biết những chuyện đó?"

Không chỉ biết mà Thập Nhất còn có bằng chứng nữa cơ. Cô mất công tập luyện kỹ năng hacker đâu phải để chưng cho vui.

"Thứ ta muốn biết thì sẽ biết được thôi. Nhưng tại sao mi không nói ra những chuyện đó với… ta. Hoặc ít nhất không phải nên đánh bọn chúng ngay từ đầu à?"

Lúc nhìn thấy những hình ảnh đó cô chỉ không hiểu duy nhất một điều tại sao Lưu Hoằng phải nhẫn nhịn sự bắt nạt của đám trẻ ấy. Cô không tin thằng nhóc này không trị nổi chúng.

"Nếu Tiểu Hoằng đánh bọn chúng chẳng khác nào đang công nhận mấy lời nói đó. Không có cha thì làm sao có Tiểu Hoằng chứ, chỉ là chúng ta không sống cùng nhau thôi. Với lại… ừm… Tiểu Hoằng không thích đánh nhau."

Thập Nhất nhìn cậu nhóc đầy nghi hoặc. Được rồi, cứ coi như cô tin mấy lời này đi.

"Mà mẹ ơi, mẹ định làm gì với mấy người đó vậy?"

"Mi thì bị đuổi học rồi, đã vậy chúng ta còn rất nghèo, muốn đi trường học khác cũng phải kiếm chút tiền mới được."

Thập Nhất không nói cho Lưu Hoằng biết cụ thể mình sẽ làm gì. Hai người sau đó đi lên chiếc xe buýt đang đến gần để trở về nhà.

Mà sau khi bọn họ đã đi xa, cửa kính một chiếc xe hơi đang đậu trước cổng trường kéo xuống, lộ ra gương mặt một người đàn ông đeo kính đen đang nhìn về phía bọn họ rời đi.

"Thưa ngài, đó là cô gái đã đến bệnh viện vào hôm qua. Thông qua phiếu xét nghiệm máu, rất có thể cô ta là người chúng ta cần tìm."

"Ta không cảm nhận được thứ gì từ cô ta cả."

"Vậy là chúng tôi lại tìm sai người rồi sao ạ?"

"Tìm cơ hội đưa người tới chỗ ta đi. Ta sẽ kiểm tra việc đó."

"Vâng, thưa ngài."

Rosy: Vụ phụ huynh này thấy quen quen k? Tui cũng cập nhập thông tin dữ lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.