Editor: Ngạn Tịnh.
"Hoắc Nịnh vẫn là Nịnh của Nịnh Mông, Lục Mông vẫn là Mông trong Nịnh Mông, vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi."
Lúc anh nói lời âu yếm, con ngươi sẽ càng thêm thâm thúy, Lục Nhất Lan theo bản năng liền gật gật đầu, sau đó ánh mắt si mê tiếp tục gặm kẹo hồ lô.
Thật... Có khí chất.
Nói chuyện xong, hai người lại tản bộ một hồi, không lâu sau bầu trời dần chuyển thành màu ráng vàng, Hoắc Nịnh mới phản ứng lại, buổi chiều rồi.
Nhìn di động, bên trong tất cả đều là cuộc gọi nhỡ, nghĩ nghĩ, Hoắc Nịnh chào tạm biệt với Lục Mông, "Bé Mông, lần sau lại hẹn, anh, anh còn có chút việc."
"Vậy Nịnh ca ca, hẹn gặp lại!"
"Ừm, rảnh thì nhắn tin nhé."
Từ góc độ lái xe của Hoắc Nịnh, chỉ có thể dần dần thấy, từ kính chiếu hậu, bóng người Lục Nhất Lan càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, sau đó chậm rãi biến mất trong đám đông.
Từ sau khi gặp mặt, tất cả tình cảm, tưởng nhớ trong suốt 6 năm qua của Hoắc Nịnh, đều được sắp xếp, điều tiết rất tốt.
Mỗi lần đến thứ bảy chủ nhật, Lục Nhất Lan đều có thể thấy anh.
Anh đã không còn thích ngồi ở vị trí dựa cửa sổ, anh thích... Ngồi trước đàn dương cầm.
Lục Nhất Lan biết, Hoắc Nịnh không nghe thấy, nhưng cô cũng biết, toàn bộ nhà ăn âm nhạc, người nghe đánh đàn nghiêm túc nhất, chính là anh.
Không có tiết tấu, không có âm thanh, cái gì cũng không có.
Hoắc Nịnh, vẫn như trước cảm thấy đây là tiếng chuông đẹp nhất.
Công chúa nhỏ, công chúa nhỏ thân yêu của anh gần như đã hoàn thành nguyện vọng của chính mình, từng bước một, trưởng thành một dương cầm gia mà cô luôn mong ước.
Một khúc rất dài, nhưng cuối cùng vẫn sẽ đến lúc kết thúc.
Lục Nhất Lan đàn xong, là Hoắc Nịnh vỗ tay đầu tiên, sau một đợt vỗ tay vang dội, lại đổi một người khác lên đàn.
Bởi vì ở gần Hoắc thị, tai mắt của người Hoắc thị rất nhiều, Lục Nhất Lan và Hoắc Nịnh cũng không có nhiều tiếp xúc, chỉ là vẫn nhắn tin lui tới.
"Vừa rồi đàn khúc gì vậy?" By- Hoắc Nịnh.
"Một bài hát em am hiểu nhất." By- Lục Nhất Lan.
"Bài gì?" By- Hoắc Nịnh.
Lục Nhất Lan nghĩ nghĩ, vẫn là nói, "Bài này giống với tóm tắt trên Weibo của em, chỉ là, đây là lần cuối cùng em đàn khúc này."
"!"
Những lời này, có rất nhiều ý nghĩa.
Hoắc Nịnh, lại nhìn ra một nghĩa kiều diễm nhất.
Anh tạm dừng một chút, sau đó nhìn về phía sau bếp, trong đầu từng chút vẽ ra một bức lại một bức tranh.
"Vì sao?" By- Hoắc Nịnh.
Hoắc Nịnh cảm thấy, bản thân khát vọng một "bữa tiệc lớn".
"Bởi vì, cuối cùng cũng không đàn ra cảm tình nữa rồi, người em muốn tìm đã ở trước mặt em, cho nên--- Sẽ không bao giờ đàn vẫn luôn tìm một người nữa."
"Lần sau em nhất định sẽ viết một khúc, em tìm được người kia rồi."
"Thình thịch".
Là tiếng tim ai đang đập.
Hoắc Nịnh cũng không đành lòng đánh gãy kích động cùng một mảnh yy trong đầu mình, anh chậm rãi ngồi ở nhà ăn, nghỉ ngơi tầm hơn một tiếng, mới chậm chạp rời đi, tưới lầu 21.
Chu Dẫn thấy Hoắc Nịnh trở về, trong lòng hừ hừ.
Gần đây anh ta có thể cảm nhận rất rõ ràng, ông chủ đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào, hơn nữa là! Tình yêu! Vô cùng! Lớn!
Với cái trình độ nhộn nhạo kia, quả thực chỉ có thể chậc chậc chậc.
"Ông chủ, hôm nay Hoắc phu nhân gọi rất nhiều cuộc điện thoại tới thúc giục, nhưng là..." Lời nói không dễ nghe lắm.
"Bây giờ cậu gọi lại cho bà ta đi."
"Hả?" Chu Dẫn sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, "Vâng, ông chủ!"
Số điện thoại này đã gọi tới văn phòng quá nhiều lần, đều thuộc cmnr.
"A lô----"
"Để tôi nghe." Hoắc Nịnh đoạt lấy điện thoại.
Chu Dẫn: "..."
Ông chủ, khẩu ngữ của anh, không thể xuyên qua thấu qua đường dây điện thoại được mà?
"A lô."
Hoắc Nịnh rất bình tĩnh, "Thật ngại quá, tôi không nghe được."