Editor: Ngạn Tịnh.
Đây không phải lần đầu tiên Lục Nhất Lan thấy Hoắc Nịnh.
Cô ở bên này làm việc đã một đoạn thời gian, Hoắc Nịnh tới bên này xem mắt cũng tầm bốn năm lần.
Mỗi lần...
Anh đều dùng một lý do giống nhau chọc người ta tức giận bỏ đi.
Tiểu thư, cô đang nói cái gì.
Tiểu thư, tôi không nghe được.
Tiểu thư, thật ngại quá---
Dựa theo cốt truyện, bây giờ Hoắc Nịnh hẳn là còn bị Hoắc gia và Hoắc phu nhân quản chế, lần gặp mặt này nói không chừng cũng có cấp dưới của Hoắc phu nhân nhìn chằm chằm, rất hiển nhiên, bây giờ cũng không phải thời cơ tốt nhất để gặp mặt nhìn nhận nhau.
Tầm năm sáu phút, Hoắc Nịnh chậm rì rì uống xong ly cà phê, xuyên qua cửa hông, rời khỏi nhà ăn.
Lục Nhất Lan nhìn theo bóng dáng anh.
Vẫn hiu quạnh giống như mấy năm trước.
*
Tới bên nhà ăn này làm công, cũng không phải làm không.
Cận thủy lâu đài(*), Lục Nhất Lan gần như thăm dò hết tất cả về Hoắc Nịnh.
(*) Ý của cau thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
Ví như, tan tầm rất khuya.
Đầu thu, thời tiết có chút lạnh, người nhà ăn đều lục tục tan tầm, Lục Nhất Lan choàng một chiếc khăn quàng cổ đơn bạc, lẳng lặng đứng ở vị trí bên cạnh cửa, nằm vùng.
Không phải, không phải, cũng không phải.
Không phải Hoắc Nịnh.
Thang lầu từ Hoắc thị đi xuống, chỉ có một cái này, cô không sợ không đợi được người.
Từ 8 giờ đến 9 giờ 50, hơi có chút lạnh, có chút buồn ngủ, cô ngáp một cái, sau đó đột nhiên run lên.
Tỉnh táo lại một chút, cửa thang máy mở ra, người đàn ông cao lớn chậm rãi đi ra, ánh mắt Lục Nhất Lan sáng ngời, lập tức cầm theo túi sách, từ cửa hông chạy tới bãi đỗ xe.
Trực tiếp xông lên có vẻ có chút đường đột, Lục Nhất Lan biết vị trí Hoắc Nịnh dừng xe, cô hoàn toàn có thể---
Ở bãi đỗ xe, thiết kế một lần gặp gỡ bất ngờ.
Nhưng mà.
Người đâu?
Vừa rồi không phải còn đứng ở cửa thang máy đó sao? Sao qua nửa tiếng, lại chẳng còn thấy bóng dáng rồi.
Gió lạnh thổi vèo vèo, Lục Nhất Lan bịt chặt áo khoác, nhịn không được duỗi dài cổ, nhìn thoáng qua cửa ra vào.
Vẫn là không có ai.
Ngay trong nháy mắt này, lưng, bỗng nhiên bị ai đó vỗ một cái.
"!"
Hoắc Nịnh cảm thấy rất kỳ quái, là ai, đnưgs ở cửa xe anh... Nhìn đông nhìn tây?
"Tiểu thư?"
Giọng nói kia quá quen thuộc, khiến cho Lục Nhất Lan vốn định nhường đường theo bản năng ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Xong rồi, Lục Nhất Lan cạn lời liếc nhìn trời, sao Hoắc Nịnh lại tới rồi?
"..."
Có chút sôi trào.
Máu toàn thân đều có cảm giác như đang sôi trào lên trên, Hoắc Nịnh cảm thấy mặt mình có chút nóng.
Là cô.
Thế nhưng là cô!
Sao cô, sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở Kinh Đô.
Hoắc Nịnh muốn nói chuyện, lại phát hiện cổ có chút nghẹn, trong không khí hình như tản ra chút thơm ngọt, anh cảm giác mỗi một tế bào trong thân thể đều đang sôi trào, nhưng là, anh lại nói không nên lời.
Lục Nhất Lan cũng rất tuyệt vọng cùng xấu hổ.
Cô cảm giác IQ của mình gần như đều đút gió Tây Bắc rồi.
6 năm gặp lại, thế nhưng lại là hình ảnh xấu hổ như thế, cô nhịn không được giơ tay che mặt.
Nhưng không ngờ tới, cô vừa mới che mặt, liền có một bàn tay to phủ lên đầu cô.
"Em khóc cái gì?"
Lục Nhất Lan: "..."
Tôi, không, khóc, mà?
Vẻ mặt cô mờ mịt nhìn Hoắc Nịnh.
Gió lạnh thổi vù vù, hai người, nữ dựa vào xe, nam đứng.
Đều đứng yên không động đậy, cũng không nói lời nào, chỉ là chênh lệch chiều cao này, làm loại đứng này có chút xấu hổ.
Vốn tưởng rằng tình huống xấu hổ như vậy sẽ tiếp tục duy trì khá lâu, ai ngờ---
Trong bãi đỗ xe tối đen bỗng nhiên hiện lên luồng ánh sáng, sau lưng truyền đến một tiếng mắng bén nhọn, "Hai người nửa đêm nửa hôm còn ở bãi đỗ xe làm gì vậy hả? Rốt cuộc có đi hay là không đây hả!!! Nếu không đi, vậy cũng để ông đây lái xe ra chứ!"
"..."
"Lên xe trước đi." Trong lúc lơ đãng Hoắc Nịnh chạm vào ngón tay lạnh lẽo của cô, ánh mắt hơi lóe.