Edit: Thiên Diệp
Beta: Ngạn Tịnh
Cuốn tiểu thuyết này, là loại thịnh hành nhất thời đó trong giới văn mạng, Mary Sue tổng tài văn.
Nhưng Lục Nhất Lan từ trước đến nay đều thích khác người, cho nên cô ở trong cuốn tiểu thuyết này, đắp nặn một cái vai phụ như vậy.
Hoắc Nịnh.
Một người bị truyền thông kinh tế thế giới xưng là người đàn ông 'Đá quý Đông Phương'.
Một người đàn ông bị tạp chí giải trí thịnh hành trong nước xưng là 'ông chồng quốc dân'.
Một người đàn ông vận mệnh nhiều chông gai, thân là con tra riêng, lại thành công xử lý con vợ cả Hoắc gia, thành công thượng vị trở thành người cầm quyền Hoắc gia.
Anh là Hoắc tiên sinh sinh ra để đầu tư, chưa từng có thành tích bại trận, làm mưa làm gió trên thương trường.
Chỉ là một Hoắc Nịnh như vậy, lại là một kẻ điếc.
Một kẻ điếc tự sát trong biệt thự của chính mình vào cái tuổi 33, cái chết cực kỳ thê thảm.
Đối với nhân vật này, Lục Nhất Lan rất hiểu được.
Lúc cô viết quyển sách này có lẽ là từng chịu kích thích gì đó, hoặc là mất đi đồ vật gì đó, cho nên cố gắng miêu tả biểu hiện ra trên người Hoắc Nịnh——
Chưa bao giờ có được, kỳ thật là hạnh phúc.
Bởi vì bất hạnh nhất, là bạn từng có, sau đó lại mất đi.
Ngay lúc cô rối rắm, tiếng nhắc nhở của hệ thống bắt đầu vang lên!
"Đã đến giờ. Cửa thế giới sắp mở ra."
"Nhiệm vụ thứ năm, sắp bắt đầu!"
- Bắt đầu đi vào tiểu thuyết –
- Tên tiểu thuyết: 《Theo đuổi vợ yêu: Thủ tịch tổng tài yêu thật sâu! 》-
- Loading 100%, nhiệm vụ bắt đầu -
Vừa đi vào, thoáng có chút không thích ứng được.
Lục Nhất Lan cảm giác cổ họng của mình tựa hồ có chút khô khốc, lại thêm chút ngứa, mở mắt thấy một mảnh trắng tinh trước mặt, cô lại sửng sốt, sau đó bắt đầu hồi ức cốt truyện.
Cô tìm xem thân phận của mình.
Một nhân vật không biết tên xen kẽ ở cốt truyện, nguyên chủ tên là Lục Mông, lúc đầu gia thế khá giả, nhưng bởi vì một cơn lửa lớn bất thình lình xảy ra, mẹ chết, trong nhà chỉ còn lại có cô cùng cha cô.
Trước mắt, cô đang nằm ở trên giường bệnh của bệnh viện.
Bởi vì bị sặc quá nhiều khói bụi trong lửa lớn, nên giọng nói cô bị thương, một đoạn thời gian sẽ nói không được.
Bất quá, mấy cái đó đều không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, cô và Hoắc Nịnh là bạn chung phòng bệnh.
Ngay khi xem hết ký ức, cửa bỗng nhiên mở, ánh sáng hơi hơi đâm vào, Lục Nhất Lan miễn cưởng mở mắt.
Một người phụ nữ trung niên đứng ở cửa và một thiếu niên, hai người tựa hồ muốn nói cái gì, khóe môi thiếu niên mang theo nụ cười, bộ dáng dường như rất tao nhã có lễ độ.
Rất lâu, người phụ nữ trung niên kia đi rồi, thiếu niên mới từng bước một đi đến.
Khoảng 11-12 tuổi, không tính là đặc biệt cao, nhưng không lùn, có chút gầy, cho dù trên bàn tay trắng nõn và trên mặt còn có dấu bàn tay xanh tím nhàn nhạt chưa biến mất, lại không có chút tổn hại gì đến hơi thở văn nhã của cậu ta.
Thấy Lục Nhất Lan nhìn mình, Hoắc Nịnh lộ ra một cái tươi cười.
"Hắc, bé câm!"
Lục Nhất Lan: "..."
Người đối diện một thân khí chất văn nhã, trong một câu trêu chọc bé câm đầy ý vị kia, đã biến mất hầu như không còn.
Cậu ta nhanh chóng bò lên trên giường của mình, "Bé câm, vừa rồi nhóc nhìn cái gì đó?"
Cũng là dựa vào gần, Lục Nhất Lan mới phát hiện, Hoắc Nịnh có một đôi con ngươi giống như ngọc lam.
"Nhóc muốn nhìn thì cứ nhìn thẳng, anh sẽ không nói gì đâu ~" Trong giọng nói của cậu ta mang theo ý cười nhẹ nhàng, "Anh nhớ ra rồi, nhóc không nói được đúng không?"
"Vậy thật đúng là quá trùng hợp, nhóc không nói được, anh lại nghe không được, chúng ta còn ở cùng một phòng bệnh, cái này được gọi duyên phận nhỉ?"
Giọng nói thiếu niên khá dễ nghe.
Sang sảng, mang theo ý cười trời sinh, thực làm người khác thả lỏng.
Lục Nhất Lan khoa tay múa chân hai cái, Hoắc Nịnh vẻ mặt ngạc nhiên, "Ai! Bé câm! Nhóc thế nhưng lại để ý anh, nhóc muốn nói cái gì, nói chậm một chút nha ~ nếu không anh đây sẽ nghe không rõ a!"
Lục Nhất Lan: "..."
Bỗng nhiên cảm thấy, cái trường hợp đối diện với một kẻ điếc mặt đầy tươi cười nhìn một đứa câm như cô ra dấu chậm rãi nói chuyện, lại mang theo chút cảm giác bi thương quỷ dị thế này!