Editor: Ngạn Tịnh.
Bộ dáng nức nở như con thú nhỏ của Quân Tử Ngọc, cô không muốn thấy lần thứ hai.
Nếu...
Nếu không vượt rào, vậy tiếp tiếp tục như vậy cũng tốt.
Dù sao, dù sao thì thích...
Tim có chút thình thịch nhảy loạn, Lục Nhất Lan cúi đầu nhìn chữ mình viết.
Quân Tử Ngọc.
Cô, cũng có tình.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Lục Nhất Lan đều đưa thuốc cho Quân Tử Ngọc, nhưng kỳ quái chính là, Tề viện phán vẫn luôn nói, bệnh này vẫn cần một đoạn thời gian nữa mới tốt được, nhưng vừa hỏi là cần bao lâu, Tề thái y lại không nói lời nào.
Lục Nhất Lan cảm thấy kỳ quái, sau đó, cô đột nhiên nghĩ tới một điểm, Quân Tử Ngọc không phải lén nôn thuốc đó chớ!
Hôm nay, cô bưng chén thuốc đến Ngự Thư phòng.
Quân Tử Ngọc thấy cô, lập tức buông tấu chương xuống, "Tỷ tỷ, người đến rồi."
"Ừm, ta tới rồi." Lục Nhất Lan buông chén, "Uống thuốc đi."
"Được!" Hắn mỉm cười một hơi uống cạn sạch, Lục Nhất Lan nhìn, dường như cũng không có nơi nào không thích hợp mà.
Cô phát ngốc tại chỗ, Quân Tử Ngọc nhỏ giọng hỏi một câu, "Tỷ tỷ, hôm nay người không có việc gì sao?"
"Sao nào, đệ muốn đuổi ta đi?" Lục Nhất Lan hỏi.
Vừa dứt lời, Quân Tử Ngọc lập tức lắc đầu, "Không, không phải, ta chỉ là hỏi một chút, tỷ tỷ ở chỗ này, ta vui vẻ còn không kịp."
Hắn ngồi xuống, rất đứng đắn thâm tình nhìn Lục Nhất Lan.
Gió thổi qua, Lục Nhất Lan mở cửa sổ ra, đứng ở trước cửa sổ, ngày thường cô rất ít khi đứng ở đó, Quân Tử Ngọc vừa thấy cô bỗng nhiên đứng ở đó, liền bắt đầu trở nên khẩn trương.
Làm sao bây giờ!
Ngày thường tỷ tỷ đều sẽ không đứng ở đó.
Bút trong tay run lên, nếu bị nàng ngửi thấy mùi thuốc trong bồn hoa... Nàng sẽ tức giận!
Quân Tử Ngọc không biết, một người càng là khẩn trương, cũng sẽ càng dễ dàng lộ ra sơ hở.
Ví như hiện tại, Lục Nhất Lan dùng dư quang đảo qua Quân Tử Ngọc, phát hiện hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm bồn hoa bên cạnh, trong lòng cô thoáng qua một cái suy đoán.
Lặng lẽ nhìn thoáng qua bên cạnh, chậu hoa thoạt nhìn rất bình thường, nhưng là, trên rễ cây màu xanh kia, dường như có chút loáng thoáng màu nâu.
Thuốc ấy à, chính là màu nâu.
À ha.
"Tử Ngọc à."
Người dưới tình huống đang khẩn trương lại bị kêu lên, thông thường sẽ run một chút. Quân Tử Ngọc nghe thấy giọng nói của Lục Nhất Lan, khụ khụ hai tiếng, "Tỷ tỷ, có chuyện gì sao?"
"Thư phòng của đệ, thế nhưng có bồn hoa."
"!"
"Sao trước kia ta chưa từng nhìn thấy nhỉ." Lục Nhất Lan nói, liền bắt tay vuốt ve một chiếc lá màu xanh trên bồn.
Đầu óc Quân Tử Ngọc bỗng nhiên bùm một tiếng, tỷ tỷ! Khẳng định đã biết!
Trong lòng bắt đầu có chút sợ hãi, nhưng lại không biết làm cách nào để bổ cứu, dưới hoảng loạn, hắn chỉ có thể lẳng lặng nhìn Lục Nhất Lan không nói một lời.
"Đệ không có gì muốn nói với ta sao?"
Lục Nhất Lan thong thả ung dung ngồi xổm xuống, sau đó dùng tay chọc chọc đất trong bồn, cười nói, "Thấy cái màu này, ta liền nhớ tới chén thuốc mỗi ngày ta đưa đến cho đệ đấy."
"Rất giống."
'Tang!' một tiếng, sợi dây đàn căng chặt trong đầu Quân Tử Ngọc nổ tung, hắn đứng lên, có chút ấp úng, "Ta... Cái kia, tỷ tỷ, ta..." Hắn liều mạng muốn giải thích, cuối cùng lại quy về yên lặng.
Hắn cúi đầu không nói lời nào, cái này ngược lại làm Lục Nhất Lan có chút muốn cười.
"Có phải cảm thấy thuốc quá đắng, không muốn uống?"
Quân Tử Ngọc không nói chuyện, Lục Nhất Lan cho rằng hắn cam chịu, liền cười nói, "Đệ cũng không phải trẻ con nữa, sao có thể----"
"Không phải."
Hắn đánh gãy lời cô.
Quân Tử Ngọc ngẩng đầu, rất kiên định nhìn Lục Nhất Lan, "Tỷ tỷ, ta không phải trẻ con nữa."
"Sẽ không bởi vì thuốc đắng, liền đổ nó."
"... Vậy thì vì sao?"