[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 151




Editor: Ngạn Tịnh.

Lục Nhất Lan cảm thấy, qua đợt sóng gió này, Quân Tử Ngọc cuối cùng cũng trưởng thành lên.

Thoạt nhìn càng thêm ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng càng có thể trầm tĩnh lại.

Cho dù một năm không thể nhập Thái Học, Lục Nhất Lan tỏ vẻ, đó đều không phải là vấn đề, trước mắt bên phía Hoàng Hậu có cô tới chống đỡ, còn về phương diện quyền thế kia, tạm thời không cần sợ hãi.

Trong cung lưu truyền, từ sau khi Thập Nhất hoàng tử làm lòng rồng tức giận, Thái Tử liền trở nên tích cực.

Bắt đầu nghiêm túc thượng triều, phê chữa tấu chương, chân chính hiện ra một mặt trữ quân của mình.

Mọi người cho rằng lần đầu tiên y tiếp xúc cái này, khẳng định sẽ tay chân luống cuống, lại không ngờ đến, Quân Tử Ý làm việc, lại rất không tệ.

Đều khen ngợi Thái phó dạy dỗ có cách, đồng thời, cũng có rất nhiều người đầu nhập dưới trướng Quân Tử Ý.

Dù sao thì----

Bây giờ đầu nhập vào Thái Tử, chờ sau này y lên làm Hoàng Đế, đó chính là hiền thần có công tòng vua đó.

Thế cục triều đình vẫn luôn ổn định ở hiện tại, Hoàng Đế không can thiệp nhiều, Lục Nhất Lan vui vẻ nhẹ nhàng tự tại.

Nhiệm vụ của cô, chỉ là duy trì được cục diện hiện tại, chờ Quân Tử Ngọc trưởng thành lên mà thôi.

Đảo mắt lại một năm qua đi, sau khi Quân Tử Ngọc nhập Thái Học, số lần gặp Quân Tử Ý cũng không có thay đổi.

Có đôi khi là sáng sớm, có đôi khi là đêm khuya.

“Hoàng huynh.”

“Đệ đến rồi.”

Ngoài trời đã đen, tẩm cung Lục Nhất Lan châm rất nhiều nến đuốc, ngọn lửa màu cam vàng chiếu nơi này đặc biệt sáng, thấy Quân Tử Ngọc, cô hơi hơi mỉm cười, “Hôm nay ở Thái Học thế nào?”

“Thái phó nói, ta là Thập Nhất quỷ tài.”

Thập Nhất.

Thập Nhất hoàng tử, năm nay vừa đúng 11 tuổi.

Đến nhập Thái Học hai năm, phong hoa đã hiện, áp qua con trai Gia Hoàng Qúy phi, Ngũ hoàng tử Quân Tử An, trở thành ‘quỷ tài’ mới.

“Vậy đệ nên vui vẻ.” Lão già Thái phó kia thích nhất là gọi học sinh mình coi trọng nhất là quỷ tài, “Năm đó, hoàng huynh cung là quỷ tài trong miệng Thái phó...”

“Ta biết.” Thiếu niên bắt đầu từ 11 tuổi liền tăng chiều cao nhanh chóng, Lục Nhất Lan cao 1m7, Quân Tử Ngọc đã có 1m65, làm cô không thể không cảm thấn, người xưa phát dục cũng quá dũng cmn mãnh rồi!

Cô đã không thể động bất động liền cúi đầu xoa xoa đầu Quân Tử Ngọc nữa.

Đương nhiên, Quân Tử Ngọc cũng không thể tùy tiện ôm cô.

Hai người không nói lời nào, Lục Nhất Lan buông sách trong tay xuống, “Hôm nay tìm ta, trừ chuyện này, đệ còn muốn nói cái gì?”

“...”

Quân Tử Ngọc nhấp môi, máu tóc đen của hắn được bối lên, mặt như quan ngọc, “Hoàng huynh, huynh muốn thành thân sao?”

“Hử?” Lục Nhất Lan nói, “Sao đột nhiên hỏi cái này vậy?”

“Ta nghe phụ hoàng cùng mẫu hậu nói, huynh đã mười tám, nên có... Thái Tử phi.”

“Thái Tử phi?” Lục Nhất Lan mê mang nha, cô thân là con gái, còn dám lấy một Thái Tử phi? Vạn nhất lúc động phòng ra chút vấn đề, quả thật không thể chơi nữa luôn đó.

Nhìn thần sắc phức tạp của cô, Quân Tử Ngọc cười, “Hoàng huynh, huynh cũng không muốn đón dâu sao?”

“Có chí chi sĩ không luận nhi nữ tình trường.” Cái rắm ý, Lục Nhất Lan bắt đầu có chút nóng nảy, “Ngày mai ta đi hỏi mẫu hậu một chút, hôm nay đệ về tẩm cung một chút đi, đầu ta có chút đau.”

“Vậy để ta xoa xoa cho huynh.” Nghe thấy Lục Nhất Lan nói đau đầu, vẻ mặt Quân Tử Ngọc đầy lo lắng. Hắn nhanh chóng đứng sát vào, đứng ở trước mặt cô vươn tay.

Ngón tay thon dài, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo đặt trên huyệt Thái Dương, Lục Nhất Lan nhịn không được than thở một tiếng.

Nhưng.

Thiếu niên đứng sát, gần gũi nhìn gương mặt tinh xảo của Lục Nhất Lan, thế nhưng có chút hơi hơi thất thần.

...

Đêm dài, giờ Hợi. (9- 11 giờ đêm)

Gom lại trường bào, Quân Tử Ngọc có chút hoảng.

Hắn sờ soạng mặt của mình, có chút nóng.

Hoàng huynh.

Hoàng huynh.

Hoàng huynh.

Đúng, huynh ấy không thể cưới vợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.