Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh đi từ quán bar ra, liếc thấy nam sinh đi đi lại lại ở bên kia.
Cái bóng hắt trên mặt đất lắc lư qua lại, lẻ loi trơ trọi.
Sơ Tranh đi qua: "Anh ở đây làm gì?"
Cái bóng kia ngừng lại, chủ nhân của cái bóng xoay người lại, trên gương mặt đeo khẩu trang chỉ lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh: "Chờ cô tan tầm, muốn cùng cô trở về..."
Sơ Tranh tới gần liền ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt: "Anh uống rượu?"
"Ừm... Uống một chút."
Ngón tay An Tịch chạm vào biên giới khẩu trang, kéo xuống, cả khuôn mặt bại lộ trong không khí, hắn thở ra một hơi: "Mùi rượu rất nồng sao?"
"Cũng tạm."
An Tịch chớp mắt, lại từ từ cười lên: "Vậy chúng ta có thể đi về không?"
Sơ Tranh không muốn nhìn An Tịch cười.
Chán ghét?
Dĩ nhiên không phải.
Cô trông thấy An Tịch cười, thì không chỉ muốn nhìn hắn cười, mà còn muốn làm những chuyện khác.
Ánh mắt Sơ Tranh nghiêng sang một bên khác: "Ừ."
An Tịch đi rất vững vàng, tư duy dường như cũng không có vấn đề gì, nhưng Sơ Tranh cảm thấy hắn hơi say rồi.
Giống như bây giờ...
Sơ Tranh dùng một tay kéo người trở về: "Cẩn thận..."
An Tịch nghiêng đầu, thật lòng hỏi cô: "Không đi sao?"
Mặc kệ là từ giọng điệu, hay là thần thái, hắn nhìn qua đều rất bình thường.
Nhưng mà...
Đi cái gì mà đi chứ!
Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Đèn đỏ."
Không thể đánh.
Thẻ người tốt đấy.
Nghĩ thêm chút đi!
Có phải là tỉnh táo hơn nhiều rồi không!
"Ồ." An Tịch ngoan ngoãn đứng bên cạnh cô, nhỏ giọng nói thầm: "Nhưng lại không có xe, chúng ta đi qua cũng sẽ không ai phát hiện ra."
Sơ Tranh: "..." Con hàng này tuyệt đối là say rồi!
Sơ Tranh vốn đang kéo cánh tay hắn, lúc này chỉ có thể giữ chặt tay hắn, phòng ngừa hắn đột nhiên chạy ra ngoài.
Bây giờ mặc dù không nhiều xe, nhưng ai mà biết có tên nào đó say rượu lái xe không!!
Lát nữa ghép cũng không ghép nổi, ta tìm ai lấy thẻ đây!
An Tịch đột nhiên an tĩnh lại, cúi đầu nhìn Sơ Tranh kéo tay hắn.
Đèn xanh đến, An Tịch vẫn không thu hồi ánh mắt, bị Sơ Tranh dắt qua.
"Cô đón tôi về nhà sao?" An Tịch đột nhiên phun ra một câu.
Sơ Tranh nghiêng đầu liếc hắn một cái, nam sinh cúi thấp mặt xuống, thần sắc trên mặt lại có chút cô đơn.
Sơ Tranh siết thật chặt ngón tay, thanh âm không nhẹ không nặng nói: "Về nhà."
Nam sinh ngẩng đầu, khóe miệng chậm rãi giương lên, ánh sáng trong mắt đều đang chiếu lấp lánh.
Sơ Tranh: "..."
Mẹ!
Sơ Tranh thở ra một hơi, đưa An Tịch về.
Khi lên lầu, An Tịch vừa đi vừa dừng lại, Sơ Tranh cũng không biết hắn muốn làm gì, túm không túm được, đành phải chờ hắn.
Cũng may An Tịch không làm gì khác, chỉ là vừa đi vừa nghỉ.
"Mở cửa."
An Tịch thần sắc vô tội: "Tại sao phải mở nha? Cô không thể mở sao?"
Sơ Tranh chịu đựng xúc động muốn đánh hắn: "Đây là nhà anh, chìa khoá ở chỗ anh."
Ta làm sao mở!
"Ồ." An Tịch không nhúc nhích: "Vậy cô tìm xem."
Sơ Tranh: "???"
Không phải! Lời này của anh có ý gì, ta làm sao tìm được? Lột sạch ra sao?
Sơ Tranh tìm ra chìa khóa trên người An Tịch, mở cửa, đẩy người vào.
"Cô đẩy tôi làm gì." An Tịch nói thầm một tiếng, còn biết thay giày: "Buồn ngủ quá, tôi muốn đi ngủ."
"Tắm rửa đi rồi ngủ."
"Không muốn." An Tịch trực tiếp đi về phòng ngủ: "Tôi muốn đi ngủ!"
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh trơ mắt nhìn An Tịch ngã xuống giường, chỉ qua một lát, hô hấp của An Tịch trở nên bằng phẳng.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh dựa vào cửa ra vào, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Phí Tu.
[ Tam Dã: Ông biết An Tịch uống say là trạng thái gì không? ]
[ Phí Tu: Cô hỏi chuyện này để làm gì? Không phải cô muốn làm chuyện xấu xa gì đó chứ? Tiểu nha đầu tôi nói cho cô biết nha, An Tịch có người trong lòng rồi, cô đừng làm loạn! ]
Sơ Tranh: "???"
Ta làm loạn cái gì?
Còn có người trong lòng là cái gì?
Tốc độ đánh chữ của Sơ Tranh cũng nhanh hơn không ít.
[ Tam Dã: Người trong lòng hắn là ai? ]
[ Phí Tu: Có thể xứng với An Tịch, chắc chắn là cực kỳ xinh đẹp rồi! ]
[ Tam Dã: Ông gặp rồi? ]
Phí Tu không trả lời ngay, ước chừng một phút sau, ông gửi tới hai chữ.
[ Phí Tu: Gặp rồi. ]
[ Phí Tu: Cho nên tiểu nha đầu à, cô đừng có nhìn chằm chằm vào gương mặt kia của An Tịch nữa, cô phải nhìn những ngọn cỏ khác nhiều hơn đi. ]
Phí Tu không biết người An Tịch thích là ai, nhưng ông cũng không nhìn ra Sơ Tranh và An Tịch có manh mối gì.
Tăng thêm trước đó, Sơ Tranh còn từng nghe ngóng về An Tịch thông qua ông, cho nên Phí Tu cảm thấy chắc chắn Sơ Tranh có ý nghĩ gì đó.
Nếu như An Tịch không nói với ông những lời kia, thì Phí Tu đại khái sẽ ủng hộ ủng hộ.
Nhưng An Tịch vừa nói với ông là có người trong lòng rồi, đương nhiên là ý nguyện của nhóc con nhà mình quan trọng nhất!
Suy nghĩ của Phí Tu rất đơn giản, chính là dọn sạch hết thảy chướng ngại cho nhóc con nhà mình.
[ Phí Tu: Sao cô không trả lời nữa? ]
[ Phí Tu: Cô có nghe thấy không thế? ]
[ Phí Tu: Cô cũng không cần quá thương tâm, nhóc con nhà tôi ưu tú, nhưng còn có người ưu tú hơn đúng không nào, chúng ta phải nhìn về phía trước! ]
[ Phí Tu:... ]
Sơ Tranh chỉnh điện thoại đến chế độ yên lặng, cô nhìn về phía người trong phòng.
Một lát sau, Sơ Tranh vào toilet lấy nước, lau sơ một chút cho An Tịch.
Nước hơi lạnh, An Tịch bị lạnh đến mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh.
An Tịch khẽ dụi mắt, trong mắt tràn đầy mờ mịt, một lát sau ngoan ngoãn cười, sau đó nhắm mắt lại muốn tiếp tục ngủ.
Hai tay Sơ Tranh chống ở hai bên người hắn, cúi người xuống.
Nam sinh nhắm hai mắt, lông mi tinh tế hắt ra một cái bóng nhỏ trên gương mặt trắng nõn.
Ánh sáng rơi xuống, ngũ quan lập thể của nam sinh trở nên rõ ràng, lúc này vô cùng yên tĩnh, lại thêm mấy phần dịu dàng nhu thuận.
Sơ Tranh giơ tay sờ lên tóc hắn, đầu ngón tay đầu tiên là nhẹ cọ một chút lên lọn tóc.
Sau khi phát hiện là rất mềm, mới chậm rãi sờ đến đỉnh đầu, xoa nhẹ mấy lần.
Sơ Tranh chậm chạp cúi đầu xuống...
-
Hôm sau.
An Tịch xoa xoa đầu hơi đau ngồi dậy, chăn trên người tuột xuống, hắn có chút mờ mịt nhìn xung quanh.
Đây là phòng của hắn...
Đêm qua hình như hắn trở về cùng Sơ Tranh.
Nhưng sau đó xảy ra chuyện gì thì An Tịch có chút mơ hồ.
An Tịch chống mép giường đứng dậy, ở tủ đầu giường phát hiện một tờ giấy ghi chú.
—— Bữa sáng ở trên bàn.
Khóe miệng An Tịch cong cong, cầm giấy ghi chú ra ngoài, nhìn thấy bữa sáng ở trên bàn.
Tận đến khi ngồi xuống, An Tịch mới cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, đây hình như là áo ngủ của hắn... Ai thay cho hắn?
-
[ Tịch: Cô thay áo ngủ cho tôi sao? ]
Khi Sơ Tranh trông thấy tin nhắn này, cô đang ngồi cùng Vạn Doanh ở trong phòng khách chỗ bà nội Trì.
Vạn Doanh bảo trì nụ cười vừa vặn, bụng đã to lên, bà ta dùng tay sờ bụng, tư thế y như một phu nhân.
Sơ Tranh ngồi ở một bên khác, cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Giao diện điện thoại, chính là tin nhắn An Tịch gửi tới.
[ Tam Dã: Ừ. ]
[ Tịch: Cô... Sao cô có thể thay cho tôi... ]
Sơ Tranh mặt không cảm xúc đánh chữ.
[ Tam Dã: Bằng không thì anh muốn ai thay cho anh? Người trong lòng anh à? ]
Thẻ người tốt sao lại lén ta có người trong lòng rồi!
Đó rõ ràng là của ta mà!
Của ta!
Tức giận!
Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực bây giờ ngay cả thẻ của mình cũng sắp mất đi.