Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 47: Tang thi vương, ngài thiệt soái ! _ 5




Tối, mọi người dừng chân tại một căn nhà nhỏ hoang tàn ven suối. Để đề phòng bất chợt gặp phải tang thi, hai người một đội sẽ canh gác.

Tạ Xuyên nhất định lôi kéo Xương An Diệp làm Giang Vọng Duy tức muốn hộc máu. Căm phẫn nhìn Tạ Xuyên, Giang Vọng Duy hỏi Xương An Diệp:

" Tiểu An An, anh trực đêm với em nhé??"

" A..." Xương An Diệp mờ mịt ngẩng đầu, hai người này lại tranh dành cái gì, cũng đâu phải trẻ con. Nhưng mà...

" Đội trưởng, anh là chủ lực của đội, anh cũng mệt cả ngày rồi. Hay là anh nghỉ một lát đi, em với Tạ Xuyên trông coi là được." Đương nhiên cậu phải theo người đó rồi.

Giang Vọng Duy nghe vậy ỉu xìu, như quả bóng xẹp lép, lê thân xác buồn thiu vào căn nhà. Tạ Xuyên đắc ý nhếch khoé môi, cả người đều nhộn nhạo vui sướng.

Khoan, hắn vui vẻ cái gì. Trực đêm với ai mà chẳng được, Xương An Diệp cũng đâu có liên quan gì đến mình, tại sao phải khó chịu khi cậu ta ở cùng người khác. Aaaaaaaaa Tạ Xuyên, mày bị tẩy não rồi.

Xương An Diệp không để ý Tạ Xuyên, ngồi xuống uống ngụm nước. Nước tràn qua khoé môi, chảy xuống phần cổ trắng nõn. Tạ Xuyên vò vò góc áo nhìn chằm chằm từng động tác uống nước của Xương An Diệp, toàn thân liền nóng lên, muốn.

Tạ Xuyên: "....." Hắn là tang thi vương, sao có thể nóng trong người ?!!!!!!!!

" Ngồi đây đi. " Xương An Diệp thấy Tạ Xuyên vẫn đứng bèn vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình. Tạ Xuyên chậm rãi bước lại, ngồi cách xa Xương An Diệp 3 mét.

Xương An Diệp: "....."

Tạ Xuyên nhắm mắt dưỡng thần, thực thì vẫn luôn để ý người kia. Chỉ nghe cái gì đó " ầm" một cái. Tạ Xuyên nhíu mày, mở mắt.

Xương An Diệp ngủ mất tiêu rồi, vì không có chỗ dựa mà nằm đổ xuống đất. Tạ Xuyên thở dài bất đắc dĩ, lại gần bế cậu ôm vào lòng, để đầu cậu dựa vào vai mình, ôm chặt người trong lòng.

Cảm giác rất thoả mãn. (~‾▿‾)~

Chính vì Tạ Xuyên là tang thi vương nên đương nhiên cả đêm chẳng có con tang thi nào dám bén mảng đến. Mọi người thay phiên nhau đổi ca trực cũng ngủ hết mất tiêu.

Xương An Diệp vươn vai một cái, tinh thần sảng khoái hít thở không khí sáng sớm.

" Đội trưởng, có một đám tang thi cấp cai đang lao về phía này." Một người hét lên.

Mọi người đều đề phòng, rất nhanh chóng liền vào trạng thái chiến đấu. Giang Vọng Duy nhíu mày, lo lắng lôi kéo cánh tay Xương An Diệp: " Cẩn thận, đừng để bị thương. " Sau đó dẫn đầu lao lên, mấy người công lại cũng theo sau.

Xương An Diệp quay phắt lại nhìn Tạ Xuyên, làm cái gì vậy? Sao lại gọi tang thi đến.??

Tạ Xuyên tâm cũng mù mờ, hắn không có. Hắn ở đây, tang thi tuyệt đối sẽ không thể bén mảng đến khi hắn không gọi, nhưng hắn thực sự không gọi tụi nó.

Đám tang thi cấp cao hơn 10 con, chúng nhe hàm răng đầy máu me, bất chấp bị dị năng cản lại mà lao lên, dường như đang....mở đường đi cho ai đó.

Xương An Diệp ngưng tụ băng thành vô vàn những mũi tên nhọn, bay đầy trời, rơi xuống như mưa, nhắm thẳng đám tang thi mà phóng.

Tạ Xuyên ẩn ẩn nổi giận, đám này không nghe lời hắn. Gân xanh nổi trên trán, Tạ Xuyên khắp người toả ra sát khí, ánh mắt như muốn xuyên thủng đám loắt choắt kia.

Đất cát bụi mù, gió lốc giật tít trên nền trời, che mờ tầm nhìn trước mắt.

Xương An Diệp lùi lại, Tạ Xuyên chính là rất không vui, nhưng vẫn kéo Xương An Diệp ra phía sau mà bảo hộ.

Một đạo ánh sáng xanh loé lên, khói bụi theo đó tản ra. Dần dần hiện lên trong tầm nhìn, đám tang thi cấp cao yên vị dàn thành hai hàng, rất ngoan ngoãn mà đứng tại chỗ, miệng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rầm rì.

Mọi người đều không thấy đâu.

Xương An Diệp nhướn cổ lên nhìn. Một nam nhân thân hình cường tráng, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vài đường gân đen sì, nở nụ cười vô cùng đắc chí, thậm chí có chút ghê rợn.

" Ái chà, không ngờ ngươi lại đem theo bên mình một chú thỏ trăng trắng mềm mềm nha." Nam nhân cười khà khà nhìn Tạ Xuyên, rồi lại lia mắt về phía Xương An Diệp.

Xương An Diệp: "...." Tên quái nào vậy?? Hơn nữa hình như hắn có thể điều khiển bọn tang thi. Không lẽ có hai tang thi vương?! Không thể nào, cậu nhớ trong cốt truyện làm gì có xuất hiện tên điên này.

Tạ Xuyên chậc một tiếng, sa sầm nhìn nam nhân: " Cút. "

Nam nhân lãnh tĩnh nhếch môi: " Bạn cũ lâu ngày gặp lại, mày đối xử với tao thế sao?"

Tạ Xuyên không cho ý kiến, lườm nam nhân một cái, nói với Xương An Diệp: " Chúng ta đi tìm mọi người."

Xương An Diệp len lén nhìn, liền bị Tạ Xuyên che mắt: " Không được phép nhìn nam nhân khác."

Xương An Diệp : " Nhưng mà hắn là ai vậy??"

" Con chó điên." Tạ Xuyên nghiến răng phun ra mấy chữ.

Nam nhân kia dường như nghe thấy, quát lớn: " Mày đang chửi ai đấy hả? Tao nghe thấy đấy."

" Ồ, công nhận con chó này tai thính ghê á. " Xương An Diệp ra vẻ đã hiểu, gật gật cái đầu.

Nam nhân kia: " ... " Tức hộc máu.

Tạ Xuyên nắm tay Xương An Diệp mà đi. Một đạo sức mạnh bỗng đánh úp đến.

Tạ Xuyên vung tay, hoá giải. Nam nhân kia thâm trầm nhìn hai người, nghĩ cái gì liền vui vẻ cười quái dị: " Tao sẽ để mày đi, đồng thời trả lại mấy tên đồng đội kia nếu như mày để cậu ta lại."

Xương An Diệp bạnh cằm, liên quan đến cậu ghê???? Ánh mắt nháy cái liền sắc bén, Tạ Xuyên vung tay, gió lốc cuồn cuộn đánh về phía nam nhân. Người của hắn, không cho phép người khác mang đi. Đám tang thi đang đứng yên điên cuồng hoạt động, gào rú chạy về phía hai người.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.