07.
Nhưng Dương Thi Vận đau khổ cầu xin, còn có nam thanh niên kia đe dọa, nói là nếu Trương Viễn Tiêu không đồng ý, hắn cũng sẽ cướp Trương Tử Hạo đi.
Cuối cùng nguyên chủ miễn cưỡng ly hôn với Dương Thi Vận.
Đêm mưa sấm kia nguyên chủ ôm Trương Tử Hạo mới hơn hai tuổi một mực khóc gọi mẹ đứng trước cửa nhà, nhìn mấy chiếc xe kia dần dần khuất khỏi tằm mắt mình.
Cũng từ đó trở đi nguyên chủ trở nên trầm mặc ít nói, hắn không có ý định tái hôn, cũng rất coi trọng đứa con trai duy nhất là Trương Tử Hạo.
Chỉ là...
Trương Viễn Tiêu hồi tưởng lại tình yêu của nguyên chủ dành cho Trương Tử Hạo, nhưng rồi lại lắc đầu, nguyên chủ trông ngóng con trai khôn lớn thành tài, sợ con trai gặp nguy hiểm, sợ nó có suy nghĩ lệch lạc, hắn dùng nhận thức của mình để đánh giá những gì thằng bé làm, cho rằng nó sai thì lập tức đánh đập dã man.
Có lẽ nguyên chủ cảm thấy, đánh cho đứa nhỏ sợ thì nó sẽ nghe lời, sẽ không phạm sai lầm nữa.
Hắn cảm thấy đó là tình yêu của mình dành cho đứa nhỏ.
Nhưng Trương Viễn Tiêu cảm thấy khi đã yêu thương sai cách thì bất kể là lý do gì, đó chắc chắn cũng là một loại tổn thương. Là cha mẹ, đặc biệt là những người cha thích kiểm soát quyền lực, điều cần làm không phải là dùng bạo lực để ngăn cấm con trẻ làm một số hành vi nguy hiểm hoặc xấu xa, mà là thông qua giao tiếp để giáo dục con trẻ những điều có thể làm.
Bạo lực trong một thời gian dài cũng sẽ trở thành một thói quen, nó ẩn mình trong cơ thể, chờ đợi một cơ hội để bùng nổ.
Giáo dục bằng roi, sẽ gây ra bất hòa cho mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái, nó mang tính ly tâm¹.
[¹] là một từ tiếng Trung, bính âm là lí xīn, giải nghĩa là không chung lòng, không hợp nhất, chỉ trái tim khác nhau, rời xa trung tâm, cảm giác chia lìa.
-
Nếu không thì sao kiếp trước nguyên chủ có thể đánh chết Trương Tử Hạo trong cơn giận dữ, Trương Tử Hạo cũng sẽ không tự nguyện chịu chết.
Đây chẳng phải là một loại bi thương của tình yêu và giáo dục sao?
Trương Viễn Tiêu nhớ tới đêm mưa hôm trước nguyên chủ đánh Trương Tử Hạo vô tội vạ thì thở dài, khúc mắt đêm hôm trước phải tìm thời gian giải quyết với con trai, phải tìm thời gian xin lỗi thằng bé.
"Này A Tiêu, cậu đang nghĩ cái gì vậy? Đêm hôm trước mưa gió lớn quá, rất nhiều trái cây rơi xuống đất bị thối rữa".
Một người đàn ông chui ra từ đằng sau cái cây, tuổi của người đàn ông và Trương Viễn Tiêu không cách biệt lắm, hắn gầy gò cao cao, một tay cầm chổi lớn, bên cạnh là cũng là một cái rổ lớn.
Trong rổ gần như chất đầy trái cây đã thối rữa, có vài quả vải thều xanh to bằng viên bi còn chưa chín, trái nhãn to bằng tròng mắt và nho cũng thối rữa...
Một mùi hôi thối khó chịu bốc lên từ cái rổ to đó.
Trái cây nguyên chủ trồng đều thu hoạch vào mùa hè, bây giờ mùa hè mới bắt đầu, trái cây cũng gần chín, nhưng cũng từ mùa hè này thỉnh thoảng lại có mưa, làm cho nguyên chủ phát sầu.
Đêm hôm trước mưa to gió lớn làm rụng rất nhiều hoa quả trên cây còn chưa chín, chạng vạng ngày hôm trước nguyên chủ vẫn còn đang ở trong vườn cây ăn quả, chỉ là không nghĩ tới đột nhiên sẽ có mưa, hắn lập tức phòng hộ cho mấy cái cây ăn quả.
Nhưng mưa đến vội vàng lại còn to, cuối cùng chẳng cứu được bao nhiêu.
Hiện tại thứ còn xót lại trong vườn cây ăn quả là những cành lá lưa thưa cùng một mảng ruộng dưa hấu coi như ổn.
Nhưng mặc dù chúng nó lớn thì khi bán đi cũng sẽ lỗ.
Trái cây rơi trên mặt đất phải được làm sạch càng sớm càng tốt, nếu không thì sẽ thối rữa ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của những cây khác trong vườn.
Nguyên chủ đã bận rộn cả ngày hôm qua, hôm nay lúc đang đến vườn cây ăn quả thì gặp Tần Tùng cũng đi theo giúp đỡ.
Tần Tùng là bạn tốt của nguyên chủ, hai người cũng xem như là cùng nhau lớn lên, sau đó nguyên chủ ra ngoài làm việc, mà Tần Tùng thì vẫn ở nhà.
end 07.