Đám Lưu Hồng nhìn nhau ấp úng nói không rõ ràng, Trương Viễn Tiêu lại ngồi xổm xuống trước mặt Trương Tử Hạo, giữ lấy hai cánh tay nhỏ bé của con trai, chậm rãi nói: — "Hạo Hạo, con có thể nói cho cha biết tại sao các con lại đánh nhau không?"
Trương Tử Hạo cúi đầu giống như một đứa trẻ phạm lỗi, cậu bé siết chặt nắm đấm nhỏ như thể đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.
"Hạo Hạo, nói cho cha biết, nếu như con bị bắt nạt, cha sẽ làm chủ cho con".
Cuối cùng Trương Tử Hạo cũng dần ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú và trắng trẻo ấy đã trở nên thâm tím, đôi mắt to trong veo sạch sẽ lúc này cũng đỏ hoe, rưng rưng nước mắt. Cậu bé há miệng mấy lần, cuối cùng mới lên tiếng, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào nức nở: — "Con, con nói thì cha sẽ tin con sao?"
Trương Viễn Tiêu nhìn thấy cậu bé như vậy thì trong lòng đau xót, nhưng vẫn kiên định nói: — "Đúng vậy, cha biết Hạo Hạo là một đứa bé ngoan, cho nên cha sẽ tin những gì Hạo Hạo nói".
Hai mắt Trương Tử Hạo càng đỏ hơn, rồi cậu bé oà khóc, nước mắt lăn dài giống như tất cả uất ức đều đã tìm được nơi để trút bỏ, không cần phải kiềm nén nữa.
"Bọn họ, bọn họ xô con".
"Bình giữ nhiệt bị rơi xuống sông rồi trôi mất".
"Bọn họ, bọn họ nói dối, rõ ràng, rõ ràng cha rất thương con".
"Cha rất thương con mà".
"Bọn họ nói sai rồi, sai rồi, sai rồi!"
Trương Tử Hạo cố chấp lặp đi lặp lại hai chữ "sai rồi". Cả cơ thể nhỏ bé lập tức nhào vào vòng tay Trương Viễn Tiêu, vào giờ phút này, đứa trẻ bị oan uất cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa từ cha mình. Trương Viễn Tiêu ôm đứa con trai đang khóc đến đáng thương vào lòng, trái tim như bị thắt lại. Lúc này anh nắm chặt tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Có trời mới biết gần đây anh đã phải cố gắng bao nhiêu chỉ để mong Trương Tử Hạo có thể cảm nhận được tình thương của anh, để thằng bé biết rằng cha cũng rất yêu thương mình. Anh không thể nào quên được ánh mắt trước khi chết của cậu thiếu niên Trương Tử Hạo cùng với câu hỏi ở trong lòng vào kiếp trước. Nhưng những đứa trẻ này lại vô cùng ác ý, lời nói đó cứ như một con dao sắc bén nhất đâm mạnh vào trái tim nhỏ bé của Trương Tử Hạo. Trương Viễn Tiêu không đánh trẻ con, nhưng lúc này đây anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng. Tuy nhiên…
Hai tay Trương Viễn Tiêu ôm lấy cái đầu nhỏ của con trai, bàn tay to lớn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cậu bé, nghiêm túc nói: — "Hạo Hạo nói đúng, bọn họ đều nói sai rồi. Cha thương Hạo Hạo nhất, Hạo Hạo là người quan trọng nhất của cha trên thế giới này".
Đôi mắt đỏ hoe của Trương Tử Hạo hơi mở to, dường như rất ngạc nhiên và vui mừng. Bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc lại nắm chặt lần nữa, bây giờ trong lòng tràn đầy vui sướng. Thì ra là bà nội không gạt cậu, cha cũng thừa nhận là thương Hạo Hạo nhất. Tuyệt vời quá đi!
"Hạo Hạo, cha tin con, cha sẽ làm chủ cho con. Những kẻ bắt nạt con cha sẽ bắt bọn chúng xin lỗi và không dám bắt nạt con nữa".
"Cha cam đoan với con, cho nên con cũng phải tin tưởng cha, còn bây giờ con phải về nhà trước, chờ cha xử lý xong việc sẽ về nấu cơm tối cho con ngay, được không nào?"
Đôi mắt đỏ hoe của Trương Tử Hạo có chút sững sốt, nhưng cậu bé đã dừng khóc và gật đầu: — "Con, con về nhà chờ cha".
"Được". — Nói xong, Trương Viễn Tiêu vươn tay định sờ đầu Trương Tử Hạo. Cậu bé theo bản năng muốn nhắm mắt lại, nhưng nhắm được nửa chừng thì cậu bé nghĩ đến lời cha vừa nói rồi lại mở mắt ra