27.
Cậu bé cũng từng nghe nói trước đây có một đứa trẻ lẻn vào con sông nhỏ này bơi lội và rồi bị chết đuối. Nghĩ như vậy, cuối cùng Trương Tử Hạo cũng dừng bước, nhưng cho dù cậu bé đang đứng bên bờ sông thì khi nhìn xuyên qua mặt nước cũng không thể thấy được cái bình giữ nhiệt.
Mắt Trương Tử Hạo lập tức đỏ lên. Cậu bé nắm chặt tay chậm rãi quay người lại, nhìn xem là ai đã đụng vào mình. Có vài người đứng ở đó, rõ ràng là đám người Lưu Hồng. Nhưng chỉ có Lưu Hồng mặc đồ đỏ, mặc dù không nhìn thấy rõ người lúc nãy va phải mình nhưng khóe mắt cậu bé thoáng thấy một vệt đỏ. Lúc này Lưu Hồng khoanh hai tay trước ngực, cằm hơi hếch lên, đang nhìn cậu bé với vẻ mặt khiêu khích và đắc ý.
"Này đồ nhát gan, bình giữ nhiệt của mày rơi xuống nước rồi kìa, còn không mau nhặt lên đi, nếu để cha mày biết mày làm mất cái bình giữ nhiệt thì chắc chắn ông ta sẽ đánh chết mày". — Lưu Hồng đắc ý nói.
Khuôn mặt trắng trẻo của Trương Tử Hạo căng thẳng, giọng nói tuy non nớt nhưng lại mang theo kiên định: — “Vừa rồi cậu cố ý va vào tớ!”
Lưu Hồng có vẻ như không chột dạ chút nào: — "Đúng vậy, tao cố ý đó thì sao? Mày muốn đánh tao hả đồ thỏ đế?!"
“Đúng, đúng, đồ thỏ đế!” — Mấy học sinh xung quanh Lưu Hồng cũng hùa theo hét to.
Lưu Hồng không thích Trương Tử Hạo bởi vì cha mẹ nó luôn phóng đại Trương Tử Hạo, khen Trương Tử Hạo ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn có thành tích tốt. Nhưng Lưu Hồng vẫn không thích, nó cho rằng Trương Tử Hạo chẳng giỏi cái gì hết, lá gan lại nhỏ, bình thường cũng không dám nói chuyện với người khác, Trương Tử Hạo chỉ là một đứa nhát cáy. Hơn nữa mẹ của Trương Tử Hạo đã bỏ trốn, mà cha Trương Tử Hạo cũng không thích và luôn đánh Trương Tử Hạo, vì vậy nó không muốn cha mẹ bắt nó noi gương theo Trương Tử Hạo.
Nhưng gần đây cha của Trương Tử Hạo luôn mang đồ ăn ngon đến trường. Nhiều bạn học vốn không phải là bạn của Trương Tử Hạo lại chủ động nói chuyện với Trương Tử Hạo để xin đồ ăn. Nhìn thấy nhiều người tập trung xung quanh đồ đáng ghét Trương Tử Hạo, Lưu Hồng không phục chút nào. Nó cũng muốn cha mẹ làm đồ ăn ngon rồi đem chia cho mọi người để kết bạn, nhưng cha mẹ nó nấu đồ ăn quá dở.
Lưu Hồng đã tức giận muốn tìm cơ hội để dạy cho Trương Tử Hạo một bài học từ lâu. Cuối cùng buổi trưa hôm nay cơ hội đã tới.
Nhìn thấy Trương Tử Hạo đứng ở ven đường cẩn thận uống từng ngụm nước ô mai trong bình, Lưu Hồng liền vội vàng chạy tới. Mặc dù Lưu Hồng mới chín tuổi nhưng chiều cao và thân hình của nó lại hơn xa bạn bè đồng trang lứa.
Bị va mạnh như vậy trực tiếp làm Trương Tử Hạo gầy gò không có khả năng phòng bị ngã xuống đất, mà cái bình giữ nhiệt cũng bay ra ngoài đúng lúc rơi xuống sông. Càng khiến cho Lưu Hồng vui hơn.
Trương Tử Hạo nhìn chằm chằm vào mấy người Lưu Hồng đang cười đắc ý, đôi môi mím chặt, bướng bỉnh hỏi: "Tại sao cậu lại xô tớ?"
Đó là cái bình giữ nhiệt mà cha mới mua ở siêu thị để đổ đầy canh đậu xanh ướp lạnh cho cậu bé vào thứ ba. Cậu bé biết bình giữ nhiệt khác với cái bình nhựa mà mình từng dùng trước đây và bình giữ nhiệt cũng rất đắt. Nó là do cha đặc biệt mua cho cậu bé, chỉ mới dùng được vài ngày nên Trương Tử Hạo rất trân trọng nó. Nhưng mà bây giờ cái bình giữ nhiệt đã bị rơi xuống sông, mãi mãi không thể lấy về được nữa.
Họ, sao bọn họ có thể làm như vậy?
Đôi mắt Trương Tử Hạo bất giác đỏ lên, vừa tức giận vừa uỷ khuất.
"Ôi nhìn xem, đồ thỏ đế đã tức đến phát khóc rồi kìa".
"Eo ui tự nhiên lại khóc, đúng là xấu hổ thật đấy".
end 27.