22.
Trương Viễn Tiêu nghĩ chắc là con trai rất hài lòng với bữa cơm này, lúc ngồi thì cái bụng nhỏ dưới lớp quần áo cũng phồng lên, không phải là do ăn no quá sao?
Thức ăn trong hộp cơm bị cậu bé ăn sạch sẽ, một hạt cơm cũng không sót lại.
Cơm nước xong Trương Viễn Tiêu định rời đi.
"Vừa ăn cơm xong, không được ngồi ngay, phải đi qua đi lại tiêu hóa thức ăn, vậy cha đi trước đây". — Nói xong, Trương Viễn Tiêu xách hộp cơm đi ra ngoài.
"Dạ". — Bóng dáng nhỏ bé của Trương Tử Hạo nhìn bóng lưng cha dần dần rời đi, một lúc lâu sau mới nhấc bước đi về phía phòng học. truyện tiên hiệp hay
Trương Viễn Tiêu rời đi còn đang cân nhắc mấy ngày tới vẫn phải đi lên trấn một chuyến nữa, anh định đi mua một con dê cái về, mỗi ngày vắt sữa dê cho Trương Tử Hạo uống.
Mặc dù Trương Tử Hạo đã tám tuổi, nhưng vóc dáng bây giờ quá thấp bé, rõ ràng Trương Viễn Tiêu cao 1m9, Dương Thi Vận cũng cao 1m65, cả hai đều cao.
Trương Viễn Tiêu cũng biết, có những đứa trẻ khi còn nhỏ rất thấp bé, đợi đến tuổi dậy thì vóc dáng mới phát triển mạnh mẽ.
Nhưng Trương Viễn Tiêu vẫn muốn nuôi một con dê cái, mỗi ngày vắt sữa dê cho Trương Tử Hạo uống. Trẻ em cần thiết phải uống sữa, không liên quan gì đến chiều cao.
Đi tới trước chiếc xe điện của mình, Trương Viễn Tiêu đặt hộp cơm xong rồi đạp xe đạp rời đi.
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Xin chào, xin hỏi anh là cha của Trương Tử Hạo, anh Trương Viễn Tiêu sao?"
Trương Viễn Tiêu ngẩng đầu, đứng trước mặt anh chính là một người phụ nữ trẻ tuổi và xinh đẹp.
Nhưng mà anh lại không biết người này.
"Đúng vậy, xin hỏi cô là?"
"Tôi là giáo viên ngữ văn của em Trương Tử Hạo, có một số chuyện về em Trương Tử Hạo tôi muốn nói với anh một chút, không biết bây giờ anh Trương có tiện không?"
Tuy rằng cô giáo trước mặt mang theo nụ cười ôn hòa, mà không biết tại sao trong lòng Trương Viễn Tiêu có dự cảm không tốt lắm.
Nhưng anh vẫn gật đầu: — "Có thể".
"Vậy thì đến văn phòng của tôi đi, vừa vặn tôi cũng có một thứ muốn cho anh xem".
-
Trong phòng làm việc, cô giáo Chu ngồi trên ghế, Trương Viễn Tiêu được mời ngồi ở cái ghế bên cạnh.
Cô giáo Chu nhìn người đàn ông tuy đã ngồi xuống nhưng cảm giác áp bách vẫn rất mạnh, trong lòng cô có chút bất an.
Người đàn ông cao lớn, có làn da ngăm đen, ngũ quan sắc bén, mặc chiếc áo ngắn tay lộ ra cơ bắp rắn chắc, vừa nhìn đã biết là một người có giá trị vũ lực rất cao.
Người đàn ông như này thì đánh người sẽ đau thế nào chứ?
Nghĩ đến Trương Tử Hạo gầy gò nhỏ bé lại ngoan ngoãn hướng nội, cô giáo Chu lặng lẽ thở dài.
Vài giây sau cô nói: — "Anh Trương, tôi có thể hỏi anh và em Trương Tử Hạo thường xuyên ở chung với nhau như thế nào không?"
Dự cảm trong lòng Trương Viễn Tiêu đã đúng, chỉ là anh vẫn trầm mặc.
Làm thế nào để anh nói chuyện với giáo viên ngồi trước mặt mình đây?
Nguyên chủ và Trương Tử Hạo ở chung chắc chắn là không tốt, động một chút là đánh, cha con ở dưới một mái nhà nhưng lòng lại xa cách nhau.
Mà bây giờ anh đã đến, anh sẽ không thực hiện giáo dục bằng roi như vậy nữa.
Tuy hiện tại anh đã trở thành nguyên chủ, nhưng chuyện nguyên chủ làm lúc trước bây giờ anh lại phải gánh chịu hậu quả.
Cho nên nhất thời Trương Viễn Tiêu đúng là không biết nên làm như thế nào.
"Tôi nghe nói anh Trương thường xuyên đánh Trương Tử Hạo".
Trương Viễn Tiêu nghĩ chắc có lẽ cô giáo Chu này đã nghe nói cái gì đó.
Kỳ thật thôn Thanh Thủy không lớn, chuyện gì xảy ra thì cả thôn đều sẽ biết.
Trương Viễn Tiêu thích đánh Trương Tử Hạo truyền ra ngoài cũng không có ngoài ý muốn.
Gương mặt ngăm đen của Trương Viễn Tiêu hơi đỏ lên, anh có chút ngượng ngùng: — "Cô giáo Chu à, cô nói đúng, trước kia tôi quả thật thường xuyên đánh Hạo Hạo, nhưng mà hiện tại tôi đã biết sai rồi, tôi đã sửa đổi".
end 22.