Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly còn chưa mở mắt nhưng đã cảm thấy thân thể rất mệt mỏi, toàn thân đều khó chịu.
Xung quanh vô cùng yên lặng, dường như còn phảng phất mùi thuốc.
Chuyện gì vậy?
Nguyễn Tiểu Ly chậm rãi mở mắt ra. Đập vào mắt cô là căn phòng lớn được bài trí theo phong cách châu Âu với tông màu xám, thoạt nhìn chẳng giống phòng của con gái tí nào.
Nhưng đây đúng thật là phòng của cô…
Nguyễn Tiểu Ly chớp mắt, cố gắng đứng dậy nhưng không hề có chút sức lực.
“Tiểu Ác, thân phận của ta ở thế giới này là gì?”
Trong không gian đen kịt, tiểu chính thái vươn ngón tay lướt trên màn hình: “Cô chờ một lát, đợi ta xem đã…”
Nguyễn Tiểu Ly xốc chăn lên muốn xuống giường nhưng đầu lập tức xây xẩm. Cô nhìn thân thể và tay chân mình một lượt, quá xanh xao và gầy guộc…
Tiểu Ác: “Được rồi, giờ ta nói một chút về thân phận của cô ở thế giới này. Thế giới này có hơi đặc biệt, cô không thể cứ luôn phá vỡ thiết lập nhân vật, đôi khi còn cần phải giữ nguyên tính cách của nhân vật để thúc đẩy cốt truyện.”
“Ừ.”
Tiểu Ác: “Tên cô là Nam Ly. Cô bị suy thận bẩm sinh, hiện tại cơ thể đã yếu đến mức phải ghép thận mới có thể sống tiếp. Cô không còn nhiều thời gian nữa, tối đa chỉ có hai năm.”
“Nhưng thể chất của cô rất đặc biệt, dù cho nhà cô có quyền có thế nhưng cũng rất khó để tìm được thận phù hợp với cô, bởi vì máu của cô là máu gấu trúc (*).”
(*) máu gấu trúc: tên khoa học là máu Rh (-) hay Rh âm tính, là một trong 4 nhóm máu hiếm nhất thế giới, chỉ nhận được máu cùng nhóm.
“…Ừ.” Nguyễn Tiểu Ly biết ngay là sẽ có kịch bản máu chó.
Làm nhân vật phản diện bị suy thận và có máu gấu trúc, phải chăng nữ chính của thế giới này cũng có máu gấu trúc, sau đó bắt cô cướp thận của nữ chính?
Tiểu Ác nghe được suy nghĩ trong lòng cô: “Đúng vậy, đúng như cô đoán~”
“Thật máu chó…”
Tiểu Ác: “Đừng vội ghét bỏ, nghe ta nói đã. Bởi vì từ nhỏ đã bị suy thận và phải chịu đựng muôn vàn đau đớn, mỗi cuối tuần đều phải thẩm tách máu và uống đủ loại thuốc, cơ thể thì lại rất yếu, phải chịu đựng những cơn choáng váng, buồn nôn và đủ thứ khó chịu trên đời nên tính tình của cô trở nên méo mó, bình thường không thích nói chuyện, thậm chí còn không muốn sống nữa.”
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu, chuyện này hoàn toàn có thể hiểu được.
Từ nhỏ đã bị bệnh, không được trải nghiệm cuộc sống tươi đẹp, nhận hết mọi sự đau đớn và dày vò thì chắc chắn tính cách sẽ méo mó.
Tiểu Ác: “Cô không quan tâm đến thân thể của mình nhưng cha cô là Nam Hạo lại rất thương cô. Mẹ cô sinh non cô, sau khi sinh xong thì qua đời. Chính mẹ cô là người có máu gấu trúc.”
“Nam Hạo đối xử với cô rất tốt, trong suốt mười mấy năm qua đã đi tìm khắp nơi bác sĩ để khiến cô được thoải mái hơn. Nam Hạo phát hiện nữ chính có nhóm máu tương thích với cô nên muốn dùng thủ đoạn không sạch để lấy thận của nữ chính.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Cho nên nhiệm vụ phản diện của ta là gì? Là nằm bệnh rồi chờ cha cướp thận của nữ chính về à?”
Tiểu Ác: “Giai đoạn đầu của nhiệm vụ là yên bình hưởng thụ đau ốm, giai đoạn sau mới bắt đầu có hành động.”
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy vô cùng choáng váng, cô bèn dứt khoát ngồi ở trên giường xoa xoa đầu: “Ngươi tổng kết nhiệm vụ lại cho ta nghe đi.”
Tiểu Ác: “Ban đầu cô chỉ cần bị bệnh là được, còn chuyện xấu thì cha cô sẽ làm. Sau đó cô gặp bác sĩ chủ trị mới của mình là nam chính thì liền yêu anh ta. Bởi vì từ nhỏ đã mắc bệnh nên cô đã hình thành bệnh tâm lý. Sau khi thích nam chính thì bệnh tâm lý của cô ngày càng nặng, đặc biệt cố chấp.
Cô đuổi tất cả các cô gái bên cạnh nam chính đi, bao gồm cả nữ chính, sau đó cô thấy nam chính và nữ chính đi cùng nhau liền cảm thấy rất ghen tị, cuối cùng cô và cha cô muốn cướp lấy thận của nữ chính nhưng thất bại, kết cục là cô chết vì suy thận.”
Đây là chính tuyến của nhân vật phản diện, nhiệm vụ cũng nằm ở trong đó.
Nguyễn Tiểu Ly mặc một chiếc váy ngủ trắng tinh ngồi trên chiếc giường mềm mại. Cô có mái tóc xoăn dài, bởi vì bị bệnh nên trông có vẻ xơ xác và ngả vàng, thân thể cô rất gầy, khuôn mặt cũng tái nhợt và xanh xao.
Cô thở hổn hển: “Tiểu Ác, bị bệnh khó chịu quá…” Cô vẫn thích một cơ thể khỏe mạnh hơn.
Tiểu Ác vô tình nói: “Ở thế giới này, cơ thể của cô sẽ luôn không tốt, phải luôn chịu đựng nỗi khổ đó, cùng lắm thì đến khi cô chết là hết thôi.”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Tiểu Ác: “Ta nói ở thế giới này phải duy trì một số thiết lập nhân vật chính là bảo cô duy trì thiết lập bệnh tật đó.”
Thiếu nữ bệnh ho.ạn cố chấp, đuổi đi tất cả các cô gái bên cạnh nam chính, y hệt bị bệnh tâm thần.
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu: “Bệnh h.oạn, rất thú vị.”
Tiểu Ác: “Cô biểu hiện bệnh tâm thần và cố chấp càng nhiều càng tốt, bởi vì nó có thể được cộng thêm điểm tích lũy. Mấy thế giới trước cô đều khá vỡ thiết lập nhân vật, đã làm mất đi không biết bao nhiêu điểm của ta rồi, ở thế giới này cô phải kiếm lại một ít cho ta!”
“Ừm.” Khóe miệng của Nguyễn Tiểu Ly câu lên một nụ cười nhẹ.
Một hệ thống keo kiệt và mê điểm tích lũy như Tiểu Ác vậy mà lại có đôi khi cho cô làm mấy chuyện như phá thiết lập nhân vật gì đó, Tiểu Ác thật sự rất tốt.
Bên ngoài cánh cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, sau đó bị đẩy ra một khe nhỏ, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi có khuôn mặt hiền lành đứng trước cửa: “Tiểu thư, cô tỉnh rồi à?”
Người hỏi là dì Trần, bảo mẫu chăm sóc Nam Ly. Một mình Nam Hạo phải quản lý một công ty lớn nên không thể chăm sóc cho con gái chu toàn được, vì vậy ông đã thuê một bảo mẫu về chăm sóc Nam Ly.
Dì Trần đã chăm sóc Nam Ly hơn mười năm, có thể nói là đã chứng kiến Nam Ly lớn lên.
Nguyễn Tiểu Ly ho khan một tiếng, giọng nói khàn khàn yếu ớt: “Dạ.”
Dì Trần mở cửa bước vào: “Tiểu thư đói bụng không? Tôi hầm cháo đem lên nhé, ăn xong chúng ta sẽ đi bệnh viện. Ông chủ đã hẹn cho cô một bác sĩ mới, nói rằng phải kiểm tra cơ thể cho cô một chút.”
Nghe nói vị bác sĩ mới kia là một chuyên gia khoa nội vừa trở về từ nước ngoài, còn là một giảng viên trẻ tuổi. Đối với khoa nội thận, hắn được xem như là một người xuất chúng.
Nguyễn Tiểu Ly nghe được lời này thì khuôn mặt tinh xảo tái nhợt rõ ràng hơi mất kiên nhẫn.
Cô không thích đi bệnh viện.
“Con không muốn ăn, giờ chúng ta đi liền đi.”
Cô chóng mặt, buồn nôn, ăn không vô món gì hết.
Cho dù không thích tới bệnh viện nhưng cô vẫn phải đi, hiện tại cô chỉ có thể dựa vào chữa bệnh để kéo dài tính mạng.
Dì Trần thấy sắc mặt của cô không tốt bèn khuyên lơn: “Tiểu thư, cô nên ăn một chút đi, lên xe mà bụng rỗng sẽ khó chịu lắm.”
“Không muốn ăn.” Nguyễn Tiểu Ly bướng bỉnh nói.
Tiểu Ác nhìn chằm chằm vào số điểm tích lũy trên màn hình. Thấy điểm tăng lên từng chút một, nó cực kỳ vui vẻ.
Dì Trần biết tính cách Nam Ly nóng nảy, tốt nhất là không nên ép cô làm chuyện cô không thích, nếu không cô sẽ nổi giận. Tức giận sẽ không tốt cho cơ thể, cô rất suy nhược.
Dì Trần vào phòng để quần áo rồi chọn một bộ váy cho Nguyễn Tiểu Ly. Nguyễn Tiểu Ly vào phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ có một tấm gương lớn cao từ sàn đến trần nhà. Nguyễn Tiểu Ly liếc mắt một cái đã nhìn thấy cả người mình rất gầy, nhưng đường nét khuôn mặt lại đặc biệt tinh xảo và xinh đẹp, mái tóc xoăn màu hơi vàng dài đến hông, thoạt nhìn cô trông giống như một con búp bê Barbie.
Sắc mặt của cô rất trắng, trắng bệch đến gần như trong suốt, vừa nhìn đã biết là một người bệnh lâu năm.
Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng thay quần áo rồi ra ngoài, dì Trần cầm áo khoác khoác thêm lên người cô, sau đó mới mở cửa.
Biệt thự của nhà họ Nam rất lớn và hoành tráng, xe cũng rất sang trọng. Mỗi lần Nguyễn Tiểu Ly ra ngoài, ngoại trừ dì Trần đi theo thì còn có bốn vệ sĩ tháp tùng.
Tiểu Ác: “Hehe, bác sĩ chủ trị mới của cô chính là nam chính, nhiệm vụ của cô là thể hiện tình yêu sét đánh với anh ta đó~”
“…Nhanh vậy sao?”