Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Thấy người vào là Nam Âm Niểu, ba người thở phào nhẹ nhõm.
Trương Hiểu: “Vừa dậy đã không thấy cậu ấy.”
Vẻ mặt Nam Âm Niểu ra chiều nặng nề. Thật ra mọi người đều biết tám chín phần mười nữ sinh đó là Tô Tiểu Thanh. Hơn nữa, diễn đàn kia cũng quá quỷ dị.
Đến những người không tin vào ma quỷ như Nam Âm Niểu cũng có chút lung lay. Chẳng lẽ trên đời này thật sự có ma sao?
Nam Âm Niểu bước vào phòng, ngồi xuống chiếc giường trống ở bên cạnh: “Trước đây Tô Tiểu Thanh và… Nguyễn Ly Ly từng có mâu thuẫn gì không?”
“Lớp trưởng, sao cậu lại hỏi vậy? Chẳng lẽ cả cậu cũng nghi ngờ trên thế giới này có ma sao?”
Nam Âm Niểu tức khắc nghẹn lời, không biết trả lời như thế nào. Đây đã là thời đại khoa học kỹ thuật của thế kỷ 21, thế mà cô lại còn tin mấy chuyện mê tín dị đoan đó.
“Tớ về trước đây. Có lẽ khoảng nửa tiếng nữa, chúng ta sẽ được gọi xuống căn-tin dưới lầu để ăn sáng đó.” Nam Âm Niểu đứng lên rời đi.
Có hỏi cũng không thu được gì, chi bằng tự mình đi tìm hiểu.
Nam Âm Niểu thích nhất là học tập, còn sở thích thứ hai chính là tìm tòi về mọi thứ. Chỉ cần đó là điều cô muốn biết, cô nhất định sẽ tìm kiếm câu trả lời rõ ràng.
Trực giác mách bảo cô rằng đằng sau những chuyện này là một bí mật rất lớn. Nếu cô khám phá ra được thì sẽ có cảm giác cực kỳ tự hào.
Ba cô gái trong kia giờ đang trong trạng thái sợ hãi tột độ, giờ hỏi cũng không lấy được thông tin gì, sau này cô sẽ dụ dỗ họ khai ra nhiều hơn. Nam Âm Niểu luôn cảm thấy họ có bí mật.
Trên giường trống, Nguyễn Tiểu Ly ngồi ở mép giường đung đưa chân, nhìn theo Nam Âm Niểu đi ra.
Nguyễn Tiểu Ly lắc đầu: “Chậc, nữ chính này quá lớn gan, đã thế còn thích tọc mạch nữa.”
Tính tò mò giế.t c.hết mèo, may mà nữ chính có hào quang nữ chính che chở.
Tiểu Ác: “Vì tính tình lớn gan như vậy nên mới thu hút được nam chính đó.”
“Ừ.” Nguyễn Tiểu Ly trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó.
Nửa tiếng sau, tất cả giáo viên chủ nhiệm đều đã có mặt tại trường, điều động tất cả học sinh lớp mình xuống căn-tin của ký túc xá ăn cơm.
Trong lúc đó, cảnh sát cũng đã đến.
Cảnh sát đến cùng với pháp y. Họ chụp ảnh hiện trường để lưu lại bằng chứng. Cuối cùng, pháp y lật ngửa thi thể lên.
Thầy Lý đã đến hiện trường để xác nhận. Lúc nhìn vào khuôn mặt máu me be bét kia, ông vẫn nhận ra được đó chính là Tô Tiểu Thanh lớp mình…
“Là học sinh của lớp tôi…”
Cảnh sát: “Chúng tôi đã xác định được danh tính, bảo vệ vừa cho chúng tôi xem video trích xuất từ camera giám sát, nhưng chúng tôi vẫn phải đưa về cục để kiểm tra cụ thể hơn.”
Mặc dù qua camera đã có thể xác định rõ ràng nữ sinh này tự nhảy lầu, nhưng cũng không thể loại trừ một số khả năng như chơi thuốc nên cần phải đưa về cục để pháp y tiến hành kiểm tra chi tiết.
Thi thể bị đưa đi, cha mẹ của Tô Tiểu Thanh khóc lóc thảm thiết, đi theo cảnh sát về cục.
Rốt cuộc trường học cũng yên ắng trở lại.
Hiệu trưởng đã bỏ ra mấy ngàn tệ để mời người bên ngoài trường đến dọn dẹp nơi này. Nơi vừa có người chết thì rất không may, phải chi hơn mấy ngàn tệ mới mời được mấy cô lao công đó đến.
Những người đó thoạt nhìn rất được việc, họ nhanh tay lẹ chân xách mấy xô nước, dùng chổi to ra sức chà rửa nền đất. Chỉ một lát sau, khoảnh sân đã được dọn dẹp sạch sẽ. Tuy nhiên, mùi máu tươi vẫn tràn ngập trong không khí.
Hiệu trưởng nói: “Đến nhà kho lấy mấy bình xịt côn trùng tới đây xịt chỗ này một chút.”
Mùi hương của bình xịt côn trùng rất nồng, xịt ở đây có thể che bớt được mùi máu.
Dù sao hiện tại vẫn là giờ học, trong trường lại có nhiều học sinh như vậy. Lát nữa khi học sinh đến đây để lên lớp mà ngửi được mùi hương này thì sẽ khó chịu.
Hiệu trưởng rất cẩn thận chỉ đạo các cô lao công quét dọn vệ sinh sạch sẽ chỗ này, còn cho bảo vệ cầm thang leo lên cây, dùng cưa máy để cưa tất cả những cành cây dính máu xuống.
Nhìn những cành cây nhuốm đầy máu kia, một số người có mặt ở đây đều sởn tóc gáy, bụng cũng có cảm giác đau đớn.
Các cô lao công cầm nhánh cây đi vứt hết. Họ vừa đi vừa bàn tán, một người trong đó nói: “Nghe nói khi cô bé kia nhảy lầu tự tử, bụng bị mấy cành cây này cắt qua nên nội tạng đều bị rớt ra hết…”
“Tội nghiệp quá!”
“Quá tội luôn ấy, như vậy chắc đau lắm. Nhảy xuống còn bị cây cắt bụng, khác gì đang sống mà bị xé bụng đâu.”
Bị cắt bụng, rồi lại đập mạnh xuống đất…
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, nhanh ném mấy nhánh cây này rồi rửa tay về thôi.”
Nếu không phải tiền nhiều, các bà cũng không muốn làm việc này, người chết là xui xẻo.
Sau khi tất cả học sinh ăn sáng xong thì được chủ nhiệm dẫn về từng lớp.
Lúc đi qua nền sân ướt sũng trước tòa nhà dạy học kia, rõ ràng khuôn mặt của các học sinh đều thay đổi: hầu hết là khá sợ hãi, một số thì kiêng kỵ và một số thì ghê tởm.
Buổi học hôm nay khá nặng nề, đầu óc của học sinh sớm đã chẳng thể tập trung. Xảy ra chuyện như vậy, giáo viên đi dạy cũng không còn tinh thần.
Tan học, Nam Âm Niểu đi tìm giáo viên phụ trách diễn đàn. Sau khi xác định trong máy tính của giáo viên không có bài đăng đó, Nam Âm Niểu đưa điện thoại của mình ra cho giáo viên xem.
“Thưa thầy, thầy xem, điện thoại của chúng em đều xem được bài đăng nhưng trên máy tính của thầy lại không có. Thầy có thể kiểm tra xem có phải diễn đàn của trường có lỗi gì không ạ?”
Giáo viên đeo mắt kính lên, híp mắt nhìn điện thoại của Nam Âm Niểu: “Đâu? Sao không thấy gì? Điện thoại của em có bài đăng nào đâu.”
Nam Âm Niểu kinh ngạc, lấy điện thoại lại nhìn vài lần.
Thật sự đã không còn!
Nhưng một giây trước khi đưa cho giáo viên thì vẫn còn mà. Sao mới đây đã mất rồi?
Nam Âm Niểu đứng đực tại chỗ không nói nên lời.
Giáo viên có chút bực mình. Học sinh này đang đùa ông à? Nhưng cô bé này là lớp trưởng của lớp 12-1, thành tích cả năm đều đứng nhất, nghe nói hạnh kiểm cũng thuộc loại xuất sắc.
Giáo viên nén xuống cơn giận, cố gắng dùng giọng điệu hoà nhã nói: “Nam Âm Niểu, chắc là gần đây em học hành mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác đấy. Trở về nghỉ ngơi đi, nhớ phải phân bổ hợp lý giữa học tập và nghỉ ngơi.”
Bị đuổi, Nam Âm Niểu ngơ ngác ra khỏi văn phòng. Cô đi lên lầu, lần nữa lấy điện thoại ra mở diễn đàn thì bài đăng ấy lại xuất hiện. Đến lúc này, cô không thể không chấp nhận một sự thật là trên đời này thật sự có ma.
Ngoài điều này ra thì không có cách nào khác để giải thích những chuyện xảy ra hiện tại.
“Nhưng vẫn luôn nghe nói Nguyễn Ly Ly là một người… Chẳng lẽ những gì nghe nói đều là giả, năm đó cô ấy nhảy lầu tự tử là có ẩn tình gì sao?”
Nam Âm Niểu vừa đi vừa suy nghĩ, ngay khi cô ngẩng đầu thì đã thấy Thẩm Tử Hoài đang đứng ở đầu cầu thang.
Thẩm Tử Hoài đứng một mình dựa tường ở đầu cầu thang, cúi đầu nghịch đồng xu cổ trong tay.
Nam Âm Niểu tò mò hỏi: “Thẩm Tử Hoài, sao cậu lại ở đây một mình? Sắp vào học rồi, mau về phòng học đi.”
“Vẫn chưa đến giờ vào học.” Hắn lạnh nhạt nói.
Chưa đến giờ, không vào.
Nam Âm Niểu cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn muốn nói thêm mấy câu với Thẩm Tử Hoài, vì thế cô nói tiếp: “Thẩm Tử Hoài, một mình cậu ở đây làm gì thế?”
Thẩm Tử Hoài ngẩng đầu: “Ai nói chỉ có một mình?”
Khoé miệng hắn nhếch lên, đôi mắt nhìn về phía sau của Nam Âm Niểu…