Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 240




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

 

Nhìn theo bóng lưng nam chính rời đi, Tiểu Ác thở dài: “Bị cô chọc tức bỏ đi rồi.”

Vốn dĩ nam chính còn chưa thấu tỏ lòng mình, nếu thấu tỏ rồi thì không chừng anh ta sẽ mang Nguyễn Tiểu Ly ra cung và đem về giấu đi trong vòng một giây mất. Hiện tại Tiểu Ly thể hiện bộ dáng dối trá như vậy chắc chắn sẽ làm anh ra tức giận.

“Giận bỏ đi cũng tốt, ít nhất là bây giờ ta không thể để anh ta phá hỏng nhiệm vụ của ta.” Nguyễn Tiểu Ly bưng chén trà hoa lên uống một ngụm to.

Nhiệm vụ phản diện là số một, yêu đương là số hai.

Nếu sau khi nàng hoàn thành nhiệm vụ mà nam nhân này và nữ chính không đến với nhau, thêm nữa là hắn còn thích nàng thì nàng sẽ đi tìm hắn.

Tiểu Ác lại một lần nữa cảm nhận được sự chuyên nghiệp của Nguyễn Tiểu Ly, nó vui sướng nói: “Muốn xem phim không? Giờ ta cho cô vào không gian để giải trí nè.”

Ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly sáng lên, sau đó nàng liền nằm xuống trường kỷ và nói với Bích Thanh: “Ta ngủ một lát, các ngươi lui ra đi.”

Vừa nhắm mắt lại, nàng lập tức ngủ say, còn linh hồn thì đã sớm đi vào không gian của hệ thống để giải trí.

Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên tấm thảm mềm mại, dựa lưng vào thân thể nhỏ bé của Tiểu Ác, trước mặt là màn hình công nghệ cao đang trôi nổi trong không trung với góc độ thích hợp để xem. Trên màn hình đang phát một bộ phim điện ảnh.

Ừm, cuộc sống thế này thật tốt.

Một nam nhân tôn quý mặc bạch y bước nhanh rời khỏi cung điện và đang đi về hướng ngoài cung. Thế nhưng khi đi được một nửa quãng đường thì hắn lại không muốn xuất cung gấp như vậy.

Sơ Nhất: “Xe ngựa đã được chuẩn bị xong, chủ tử muốn đi về sao?”

Khi nãy Sơ Nhất vẫn luôn ở ngoại điện nên không biết trong nội điện đã xảy ra chuyện gì. Vì sao chủ tử lại nổi giận đùng đùng mà đi ra đây?

Chẳng lẽ Nguyễn Mỹ nhân hiện tại đã trở thành nữ nhân của Hoàng thượng rồi mà tính xấu vẫn không thay đổi, vẫn còn dây dưa với chủ tử nhà hắn?

“Tạm thời không xuất cung.”

Đi dạo xung quanh một lúc đi, bây giờ hắn vô cùng tâm phiền ý loạn.

Cứ nhớ đến dáng vẻ tham tiền thích quyền của Nguyễn Vũ Thường là hắn lại có cảm giác hận rèn sắt không thành thép, cực kỳ phiền não.

“Vâng.”

Sơ Nhất cảm nhận được tâm tình của chủ tử thật sự đang rất không tốt. Hắn cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình để không bị giận chó đánh mèo.

Hai người đi một hồi thì bắt gặp một nữ tử đang ngắm hoa ở đằng xa. Nữ tử đó mặc một chiếc váy màu lục, đầu cài châu hoa, xinh đẹp động lòng người.

Nam Vũ Thiên Lê nhíu mày, đó là một trong hai tỳ nữ của Nguyễn Vũ Thường, Bích Ngọc mà.

Khi Nguyễn Vũ Thường bị biếm lãnh cung, Bích Thanh đã đi theo nàng vào lãnh cung, còn Bích Ngọc thì lại phản bội mà đi đến cung của phi tần khác, lại còn bò lên được long sàng.

Chỉ trong vòng ngắn ngủn có mấy tháng, vậy mà nữ tử này giờ đã là Ngọc Quý nhân.

Tai họa giáng xuống, mỗi người tự lo lấy thân có lẽ đại khái chính là như vậy.

Ngọc Quý nhân ngắm hoa ở đây chắc là đang đợi Hoàng đế đi qua.

Tốt xấu gì cũng đã từng chủ tử, chuyện Nguyễn Vũ Thường trúng độc trong lãnh cung tốt nhất đừng có bút tích của nàng.

Rời khỏi hoa viên, Nam Vũ Thiên Lê liền xuất cung. Sau khi lên xe ngựa, hắn nói: “Sơ Nhất, chuyện nàng ấy trúng độc đã điều tra đến đâu rồi?”

Nàng ấy?

Cũng may Sơ Nhất phản ứng nhanh nhạy, lập tức hiểu ra người đang được nói đến là ai.

“Đã tra được, là Lệ phi.”

Lệ phi, một trong tứ phi, ỷ vào ca ca là đề môn Đô đốc (*) mà cực kỳ kiêu ngạo và ương ngạnh ở trong cung, có không ít phi tử theo phe nàng, nghe lệnh nàng răm rắp như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

(*) đề môn Đô đốc: Đô đốc trấn giữ cổng thành.

“Thứ nhất, tra xem đề môn Đô đốc có làm việc xấu gì hay không. Thứ hai, điều tra những chuyện đen tối mà mấy năm nay Lệ phi đã làm. Những chứng cứ điều tra được không cần cho ta xem, cứ trực tiếp dâng lên trước mặt Hoàng thượng đi.”

Sơ Nhất chần chừ: “Chủ tử… sao người phải giúp Nguyễn Mỹ nhân?”

Hành vi gần đây của chủ tử thật sự quá kỳ lạ.

Không phải chủ tử không biết rõ ở Đông Dữ có vài quan viên tha.m nhũng, có vài người đã làm những việc không thể nhìn thấy ánh sáng. Rất nhiều bí mật lớn chủ tử đều nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng người lại chưa bao giờ quản những chuyện đó.

Theo như lời của chủ tử thì trên đời này phải có mặt tối, nếu tùy tiện phá hỏng sẽ nhiễu loạn đến rất nhiều thứ.

Vốn dĩ những chuyện liên quan đến quốc gia đại sự người đều mặc kệ, thế tại sao chủ tử lại quan tâm đến chuyện của một cung phi nho nhỏ chứ?

Giúp đỡ mọi mặt, quan tâm, thậm chí còn đích thân bắt mạch và chữa bệnh cho nàng ta.

Không thể trách Sơ Nhất không nhịn được mà hỏi thẳng, hắn thật sự không hiểu được những chuyện này.

Nam Vũ Thiên Lê bị hỏi đến nghẹn họng, chỉ biết trầm mặc.

Sơ Nhất cho rằng chủ tử không vui, vội vàng gật đầu: “Thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”

Sơ Nhất rời đi, xe ngựa chậm chạp về Thần Điện.

Đường về Thần Điện đi qua phố xá sầm uất, xung quanh đều là tiếng rao hàng của chủ quán và đủ loại âm thanh hỗn tạp trộn lẫn.

Trong xe ngựa, nam tử hãy còn ngây người. Hắn đang đắm chìm vào dòng suy nghĩ về câu hỏi mà Sơ Nhất đã hỏi. Tại sao hắn lại muốn giúp nàng?

Là vì thấy nàng đáng thương khi phải một mình lẻ loi đến Đông Dữ?

Hay là vì giữa bọn họ xem như cũng có chút chuyện sâu xa không thể nói?

Không, tất cả đều không phải…

Nam Vũ Thiên Lê cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra ngoài, vừa buồn bực vừa nóng nảy.

Trở lại Thần Điện, Nam Vũ Thiên Lê lập tức nói với thuộc hạ: “Ta muốn bế quan không có thời hạn, ngươi vào cung bẩm báo với Hoàng thượng đi.”

Thuộc hạ: “Vâng.”

“Khoan đã…” Nam Vũ Thiên Lê chần chừ: “Thôi, ngươi đi đi.”

Thuộc hạ có phần khó hiểu. Chủ tử muốn dặn dò gì sao? Vì sao lại không nói?

Quốc sư bế quan là một chuyện lớn.

Lần bế quan trước đã cách đây hai mươi năm. Khi ấy, Quốc sư đã bế quan suốt ba năm ròng rã. Lần này không biết sẽ phải mất bao lâu nữa.

Đêm hôm ấy, Nguyễn Tiểu Ly mới nhận được tin tức, bởi vì Hoàng đế đã phái tới một lão thần y trong dân gian và bảo rằng sẽ thay thế Quốc sư châm cứu giải độc cho nàng.

Lão thần y được ban chỗ ở, mỗi buổi sáng sẽ đến đây châm cứu cho nàng.

Tiểu Ác dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ nam chính bị cô chọc tức đến nỗi bế quan luôn sao?”

“Không thể nào.” Nguyễn Tiểu Ly cười nhạt.

Bế quan rồi thì sẽ không còn ai phá rối nàng làm nhiệm vụ nữa.

“Bích Thanh.”

“Cô nương có gì phân phó?”

Nguyễn Tiểu Ly viết thư rồi đưa cho Bích Thanh, nói: “Ngươi đi báo cho Bích Ngọc, sắp tới không cần quyến rũ Hoàng đế, ta phải nhanh chóng khôi phục thân phận.”

Thời gian qua nàng bị trúng độc nên không thể thụ sủng, Bích Ngọc đã đảm nhiệm chức trách quấn lấy Hoàng đế.

Giờ nàng muốn phục vị thật nhanh, tấn cấp luôn thì càng tốt.

Sau này nàng và Bích Ngọc sẽ cùng nhau mê hoặc Hoàng đế. Nàng không tin Hoàng đế có thể giữ vững tinh thần mà không làm ra chuyện gì hoang đường.

Bích Thanh cầm thư đi ra ngoài.

Bằng vào sự trung thành và tận tâm của Bích Ngọc, nàng ấy tất nhiên sẽ làm theo những việc được căn dặn trong thư. Hai người cùng liên thủ chắc chắn có thể đạt được hiệu quả gấp bội.

Tiểu Ác: “Với việc nam chính bế quan, cô có thể nhân cơ hội này mà ám sát đại thần và hạ độc dược mãn tính cho Hoàng đế rồi.”

“Ừ.” Nàng đang có ý này.

Nhiệm vụ của nàng chỉ còn lại hai cái khó nhằn này: ám sát vài đại thần quan trọng và hạ độc Hoàng đế. Một khi sức khỏe của Hoàng đế kém đi thì chín hoàng tử phía dưới chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên, sau đó là làm ra sự kiện cửu long đoạt đích. Khi ấy, Đông Dữ tất loạn.

Tiếp đó, quốc chủ của Nam Dữ quốc sẽ tận dụng cơ hội mà công phá Đông Dữ quốc. Ký ức đau khổ của nàng ở Đông Dữ cũng sẽ bị chôn vùi theo.

Nàng mãi mãi sẽ không quên những tên quan viên của Đông Dữ khi đó. Bọn chúng ăn chơi trác táng thế nào, bắt ăn mày bên đường để làm bia ngắm, đánh đập và trêu đùa họ ra sao, tất cả nàng đều nhớ kỹ.

Tuổi còn bé xíu đã bị bán vào kỹ viện, và cả quý nhân thích luyến đồng (**)…

(**) luyến đồng: ấ.u dâ.m.

Nàng muốn Đông Dữ bị diệt quốc!

Nguyễn Tiểu Ly từng chút lĩnh hội thù hận của nguyên chủ. Cảm nhận được những thù hận đó khiến nàng càng thêm hưng phấn, càng thấy nhiệm vụ của nàng có ý nghĩa.

Tiểu Ác: “Đừng để sự hắc hóa của nguyên chủ chiếm lấy tâm trí.”

“Không đâu, ta còn rất tỉnh táo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.