Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 235




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Xoài

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

 

“Không có ta, ngươi và Bích Ngọc vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ. Khoan hãy nói chuyện này, làm theo chỉ dẫn của ta, nhanh thôi chúng ta sẽ ra khỏi lãnh cung.”

Nguyễn Tiểu Ly giải thích từng bước cho Bích Thanh, Tiểu Ác nghe xong hai sáng mắt lên.

“Ta đã hiểu tại sao cô nói nam chính cản đường cũng có thể thành thuận đường rồi…” Tiểu Ác cười toe toét. Sắp có trò hay để xem, nhân tiện có thể kiểm chứng xem nam chính có thích Tiểu Ly hay không luôn.

Đêm đó, Nguyễn Tiểu Ly lâm vào hôn mê trong lúc ngủ, sắc mặt rất không ổn.

Bích Thanh thay cho nàng một bộ xiêm y trắng tinh, chải gọn gàng đầu tóc. Nàng lập tức trở thành một mỹ nhân ốm yếu.

Một mỹ nhân mỏng manh, ốm yếu và tái nhợt như vậy ai mà không muốn chăm sóc cơ chứ?

Bích Thanh trang điểm cho Nguyễn Tiểu Ly xong cũng không dám kéo dài nữa, vội vàng lẻn ra khỏi lãnh cung tìm người.

Nếu không tìm người đến, e rằng cô nương thật sự sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Bích Thanh có võ công nên lẻn ra khỏi lãnh cung không phải việc khó, sau khi ra ngoài liền được cung nữ của Bích Ngọc dẫn đường.

Cung nữ: “Bích Thanh tỷ tỷ, bây giờ Hoàng thượng đang ở đình núi giả trong hoa viên, Quốc sư đại nhân cũng ở đó.”

Cô nương đã bảo Bích Ngọc hỏi thăm xem khi nào thì Hoàng thượng và Quốc sư ở cùng một chỗ, nhưng cụ thể thế nào thì Bích Thanh cũng không rõ.

Đình núi giả trong Ngự Hoa Viên?

Đó là nơi mà cô nương và Hoàng đế từng thường xuyên đến. Vậy chứng tỏ Hoàng đế vẫn chưa quên cô nương, nếu thế thì cô nương phục sủng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Bích Thanh đi nhanh theo cung nữ đến đình núi giả ở Ngự Hoa Viên.

Trong đình, Nam Vũ Thiên Lê và Hoàng đế đang ngồi nghị sự.

Bích Thanh từ xa nhìn thấy cảnh này liền vội vàng nới lỏng quần áo một chút, sau đó bốc đất bôi lên mặt. Tiếp đó, nàng vừa khóc vừa chạy tới: “Cứu mạng, xin Hoàng thượng hãy cứu nương nương của nô tỳ. Hoàng thượng, Hoàng thượng, xin ngài hãy khai ân cứu nương nương…”

Quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, trên mặt còn dính bụi đất, nhìn có vẻ là đã xảy ra chuyện gì mới đến được đây.

Thị vệ nhanh chóng cản Bích Thanh lại: “To gan, tỳ nữ cung nào mà dám la hét ở đây?”

Hoàng đế với Nam Vũ Thiên Lê ở bên này bị kinh động.

Hoàng đế cảm thấy tỳ nữ này rất quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.

Nam Vũ Thiên Lê vừa liếc nhìn đã nhận ra Bích Thanh, nàng là tỳ nữ của Nguyễn Vũ Thường.

Nam Vũ Thiên Lê phất tay: “Tỳ nữ kia dường như có chuyện muốn nói, cho nàng ta đến đây.”

Thị vệ nghe thế thì buông Bích Thanh ra.

Bích Thanh chạy tới, quỳ sụp xuống: “Cầu xin Hoàng thượng cứu nương nương của nô tỳ. Nương nương của nô tỳ sắp chết rồi.”

Động tác lật tấu chương của Nam Vũ Thiên Lê bỗng dừng lại. Hắn đưa mắt nhìn Bích Thanh.

Đến lúc này, Hoàng thượng đã biết tỳ nữ này là ai, cũng biết nương nương mà nàng ta đang nhắc đến là Nguyễn Vũ Thường: “Nguyễn Mỹ nhân xảy ra chuyện gì?

Bích Thanh: “Từ khi vào lãnh cung, ngày nào nương nương cũng nhớ Hoàng thượng, ăn không vào uống không được, cả người trở nên tiều tụy. Hiện tại không biết vì sao nương nương lại sốt cao không ngừng, đang nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, sáng nay còn nỉ non gọi tên của Hoàng thượng.”

Nghe miêu tả thôi cũng đủ làm cho Hoàng đế tan nát cõi lòng. Thật khó để tưởng tượng hình ảnh tuyệt sắc mỹ nhân ốm yếu nằm trên giường và gọi tên mình… quá khiến người ta đau lòng.

Nam Vũ Thiên Lê khẽ cau mày: “Nàng ấy đã ăn cái gì không rõ nguồn gốc?”

Bích Thanh: “Nô tỳ không biết, một ngày ba bữa cơm đều được đưa từ bên ngoài vào, nguồn gốc cụ thể căn bản không rõ ràng lắm. Nô tỳ chỉ biết là hiện tại nương nương đang không ổn, hơi thở càng lúc càng mỏng manh…”

Sắc mặt Nam Vũ Thiên Lê thoắt cái đã thay đổi, hắn nói: “Hoàng thượng, dù sao nàng ấy cũng là phi tử của ngài, hiện tại tính mạng đang gặp nguy hiểm, chi bằng mang thái y tới lãnh cung xem một cái đi.”

Hoàng đế chỉ lo đau lòng nên đã quên mất phải làm gì, nghe Nam Vũ Thiên Lê nói vậy thì vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, vẫn là Quốc sư đại nhân suy xét chu toàn.”

“Người đâu, nhanh đi gọi tất cả ngự y giỏi nhất Thái Y Viện đi lãnh cung. Trẫm cũng tới đó.”

Hoàng đế nhanh chóng rời đi, Nam Vũ Thiên Lê theo sau.

Bích Thanh đi phía sau mà trong lòng khó hiểu: Sao Quốc sư đại nhân cũng đi? Hình như chuyện này đâu liên quan gì đến Quốc sư đại nhân, ngài ấy cũng chẳng phải là người thích xem náo nhiệt mà.

Mặc kệ, Bích Thanh chỉ hy vọng cô nương sẽ nhanh được giải độc.

Rõ ràng biết chén canh kia có độc nhưng cô nương vẫn dại dột uống vào. Ngàn vạn lần đừng có chuyện gì, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.

Loại khổ nhục kế này quả thật quá nguy hiểm.

Đoàn người đi tới lãnh cung một cách sấm rền gió cuốn. Vừa đặt chân đến lãnh cung, mọi người đã cảm thấy râm mát, nhìn thấy cỏ dại mọc thành bụi, đại thụ khô héo, hành lang phủ đầy bụi.

Hoàng đế nhìn cảnh vật nơi đây đến ngẩn người, hoá ra trong hoàng cung phồn hoa phú quý, nói lưu ly trải khắp lại có một nơi nghèo nàn như vậy.

Đây cũng là lần đầu tiên Nam Vũ Thiên Lê đến lãnh cung. Hắn thật sự không ngờ sẽ bắt gặp hoàn cảnh như này.

Đột nhiên hắn nghĩ đến Nguyễn Vũ Thường sợ nhất chính là bẩn, lúc nào cũng phải giữ thân thể sạch sẽ, tiếp đó còn phải thơm tho. Lúc đến lãnh cung, chắc hẳn tâm trạng của nàng đã rất không tốt, phải không?

Vào tới trong viện, nơi đó có vẻ sạch sẽ hơn nhiều. Viện được dọn dẹp rất kỹ, tuy rằng khá rách nát nhưng vẫn sạch sẽ, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Bích Thanh: “Nương nương ở trong phòng.”

Một đoàn thái y không thể vào trong cùng lúc được, vì vậy chỉ có một để một thái y có y thuật giỏi nhất đi vào.

Căn phòng không lớn, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy mỹ nhân ốm yếu đang nằm trên giường.

Bộ dáng tiều tụy ấy hoàn toàn tương phản với dáng vẻ tươi đẹp khỏe mạnh mấy ngày trước.

Nam Vũ Thiên Lê đột ngột dừng bước chân, hai mắt dán chặt vào người nằm trên giường. Nàng… không sao chứ?

Hoàng đế trực tiếp nhào tới: “Ái phi, ái phi? Thường Nhi, nàng thế nào rồi? Mở miệng nói một câu đi, nói một câu với Trẫm đi. Trẫm đến thăm nàng đây.”

Hoàng đế muốn vươn tay ôm lấy Nguyễn Tiểu Ly, Nam Vũ Thiên Lê lên tiếng: “Hoàng thượng, để thái y xem trước đã.”

“Đúng đúng, thái y, mau tới đây xem cho Nguyễn Mỹ nhân. Nàng bị sao vậy, đang yên đang lành sao lại hôn mê bất tỉnh?”

Thái y vội vàng bắt mạch, dùng khăn lụa để cách ngón tay mà bắt mạch cho Nguyễn Tiểu Ly.

Một lần bắt mạch liền biết sự việc nghiêm trọng, thái y bẩm báo: “Nương nương đã trúng độc. Độc này rất đặc biệt, ăn vào nhiều sẽ chết vô thanh vô tức. Hiện tại nương nương đã dùng một lượng rất nhiều, e là không thể cứu chữa…”

“Trúng độc? Ở lãnh cung sao lại có thể trúng độc? Tra cho Trẫm, điều tra rõ cho Trẫm!” Hoàng đế giận dữ: “Còn nữa, Trẫm mặc kệ các ngươi dùng cách gì, nhất định phải cứu được Nguyễn Mỹ nhân!”

Thái y đổ mồ hôi: “Hoàng thượng, nương nương đã trúng độc nhiều ngày, hiện tại chỉ sợ là đã quá muộn.”

Hoàng đế không tin. Người còn chưa chết, sao lại không cứu được?

“Không cứu được thì Trẫm chém đầu của ngươi!”

Thái y quỳ xuống đất: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng…”

Nam Vũ Thiên Lê tiến lên: “Ta biết y thuật.”

Nói xong, hắn vươn tay ra bắt mạch. Đúng là trúng độc đã sâu như lời thái y nói, nhưng hắn vẫn có biện pháp chữa trị.

Hoàng đế khẩn trương: “Nguyễn Mỹ nhân còn có thể cứu được không?

Ở cự ly gần, Nam Vũ Thiên Lê càng có thể thấy rõ hơn sự tiều tuỵ của nàng. Nàng gầy đi quá nhiều, mạch tượng rất yếu.

“Có thể cứu được nhưng phải điều dưỡng thật tốt, lãnh cung không thích hợp.” Nam Vũ Thiên Lê cố dằn xuống cảm xúc trong ánh mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.