Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiêu Hạ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Hào vừa nghe Nguyễn Mộ Mộ nói vậy thì vẻ mặt lập tức đại biến, muốn tiến lên ngăn cản cô lại. Nhưng vì hiện tại đang ở Lệ gia, hơn nữa trước mặt còn có Lệ Thâm Bạch nên ông chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu bảo Nguyễn Mộ Mộ dừng lại.
Tuy nhiên, Nguyễn Mộ Mộ căn bản không thèm để ý đến Nguyễn Hào, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Lệ Thâm Bạch và không ngừng nói những lời bêu xấu Nguyễn Tiểu Ly.
“Lời tôi nói đều là sự thật. Tiểu Ly hoàn toàn không muốn gả cho anh dù chỉ một chút. Sau khi biết chuyện hai nhà muốn liên hôn, cô ấy đã vô cùng kháng cự, chỉ còn thiếu lấy cái chết ra để uy hiếp.”
Nguyễn Mộ Mộ nói tới đây, sau đó lại nghĩ gì đó rồi mới bổ sung thêm: “Hơn nữa thời gian cô ấy ở giới giải trí lâu như vậy, đã gặp qua nhiều người như thế thì có lẽ hiện tại cũng đã có người mình thích rồi.”
Đến đây, rốt cuộc Nguyễn Hào không nghe nổi nữa, cũng bất chấp hiện tại mình đang ở đâu mà cứ thế quát lớn với Nguyễn Mộ Mộ.
“Con nói bậy bạ cái gì vậy? Còn không mau im miệng cho ba.”
Thế nhưng, toàn bộ đầu óc của Nguyễn Mộ Mộ bây giờ đều là Lệ Thâm Bạch, cô đã quyết tâm nhất định phải gả cho Lệ Thâm Bạch. Cô có thể nhận ra rằng nếu cô gả cho Lệ Thâm Bạch thì nhất định sẽ có một cuộc sống tốt hơn cuộc sống hiện tại ở nhà họ Nguyễn.
Đây cũng là cơ hội để cô có thể thoát khỏi nhà họ Nguyễn. Nếu như bỏ lỡ lần này, sau này gặp phải những chuyện tương tự thì e rằng nhà họ Nguyễn sẽ không chút do dự lựa mà lựa chọn hy sinh cô một lần nữa.
Vì thế, Nguyễn Mộ Mộ không muốn dừng lời, vẫn cứ tiếp tục nói xấu Nguyễn Tiểu Ly.
“Những lời tôi nói đều là sự thật. Không chỉ một lần cô ấy nói anh không tốt ở trước mặt tôi mà còn nói rằng thà gả cho một tên ăn mày chứ tuyệt đối sẽ không bao giờ gả cho anh. Cô ấy còn bảo người vừa già vừa xấu như anh căn bản không xứng với cô ấy.”
Nguyễn Mộ Mộ nói tới đây chừng như vẫn thấy lợi thế của mình còn chưa đủ lớn, nghỉ một chút rồi nhíu mày nói tiếp: “Hơn nữa, lúc đóng phim Nguyễn Tiểu Ly vẫn luôn ở lại đoàn phim, ban đêm còn thường xuyên không về nhà ngủ, ai biết được cô ta làm cái gì ở bên ngoài. Người như vậy hoàn toàn không xứng với anh.”
Nguyễn Hào ở bên cạnh nghe Nguyễn Mộ Mộ nói những lời đó thì không khỏi biến sắc, định giơ tay kéo Nguyễn Mộ Mộ về bên người. Nhưng ông còn chưa kịp hành động thì giọng nói lạnh băng của Lệ Thâm Bạch đã vang lên.
“Tôi tưởng tôi đã nói rất rõ ràng rồi chứ. Người tôi muốn cưới chính là Nguyễn Tiểu Ly.”
Nói xong, Lệ Thâm Bạch lập tức xoay người nhìn Nguyễn Hào, không thèm liếc mắt nhìn Nguyễn Mộ Mộ lấy một cái.
Vậy mà Nguyễn Mộ Mộ lại giống như không thấy thái độ Lệ Thâm Bạch muốn bày tỏ, hoặc giả cái gì cô cũng hiểu nhưng chỉ là không cam lòng, vẫn tiếp tục nói những lời công kích Nguyễn Tiểu Ly ở bên tai Lệ Thâm Bạch. Trong đó, một số là phỏng đoán, còn một số là bịa đặt. Hiện tại, Nguyễn Mộ Mộ chỉ còn cách đâm lao thì phải theo lao.
“Không phải đã nói nhà họ Lệ liên hôn với nhà họ Nguyễn thì chỉ cần đối tượng kết hôn là con gái của nhà họ Nguyễn là được sao? Con gái của nhà họ Nguyễn không nhất định phải là Nguyễn Tiểu Ly mà. Anh ngàn lần không nên bị bề ngoài của cô ta che mắt. Nếu cưới cô ta, anh sẽ hối hận.”
Từ lúc Nguyễn Hào dẫn theo Nguyễn Mộ Mộ xuất hiện ở trước mặt Lệ Thâm Bạch, còn nói muốn gả Nguyễn Mộ Mộ cho hắn thì Lệ Thâm Bạch cũng đã lờ mờ đoán ra thân phận của Nguyễn Mộ Mộ.
Nghe Nguyễn Mộ Mộ nói những lời đó, Lệ Thâm Bạch liền cau chặt đôi mày, sau đó xoay người nhìn Nguyễn Mộ Mộ, dường như dưới đáy mắt còn ẩn chứa gió lốc, làm Nguyễn Mộ Mộ vốn còn đang không ngừng bôi nhọ Nguyễn Tiểu Ly không thốt ra nổi bất cứ một lời nào nữa.
“Nguyễn tiểu thư, gia thế của nhà họ Lệ chúng tôi không cho phép tôi cưới một đứa con riêng.”
Nguyễn Mộ Mộ vừa nghe vậy thì lập tức biến sắc. Vừa rồi cô không ngừng bêu rếu Nguyễn Tiểu Ly nhưng lại quên mất thân phận thật sự của mình, đã vô thức xem mình là con gái chân chính của nhà họ Nguyễn và là đối tượng có thể kết hôn với Lệ Thâm Bạch. Thế nên, Lệ Thâm Bạch nói vậy giống như đã kéo tấm màn mà Nguyễn Mộ Mộ vẫn luôn che ở trên người ra khiến vẻ mặt cô cũng chợt thay đổi.
Vốn dĩ ban đầu Nguyễn Mộ Mộ dự định sẽ nói toạc ra thân phận con riêng của mình ngay khi gặp Lệ Thâm Bạch để mình không phải gả cho Lệ Thâm Bạch nữa. Nhưng cô không ngờ rằng sau khi bản thân đã thay đổi quyết định, tất cả những việc này vẫn xảy ra.
Ngay khi Nguyễn Mộ Mộ đang tìm cách để giải thích thì giọng nói của Lệ Thâm Bạch lại vang lên lần nữa.
“Quan trọng nhất là tôi không thích loại phụ nữ thêm mắm dặm muối nói xấu sau lưng người khác. Nguyễn Tiểu Ly là người như thế nào, có lẽ tôi hiểu rõ hơn cô đấy.”
“Tôi…”
“Không cần nói nữa, không có bất kỳ một ai có thể thay đổi được quyết định của tôi, mà cô thì lại càng không có tư cách đó.”
Lệ Thâm Bạch hoàn toàn không thèm che giấu sự chán ghét của mình, cũng không hề chừa lại cho Nguyễn Mộ Mộ một chút mặt mũi nào làm sắc mặt của Nguyễn Mộ Mộ trở nên tái xanh, cả người cũng lảo đảo đứng không vững.
Nguyễn Hào vốn đang biến sắc khi nghe Nguyễn Mộ Mộ bêu xấu Nguyễn Tiểu Ly, nhưng sau đó lại thấy thái độ và lời nói của Lệ Thâm Bạch thì trong lòng ông lập tức vui vẻ trở lại. Nguyễn Hào đưa tầm mắt đánh giá Lệ Thâm Bạch vài lần, ý định ban đầu của ông cũng dần dần thay đổi.
Ngay khi Nguyễn Hào đang tìm hiểu Lệ Thâm Bạch thì ánh mắt Lệ Thâm Bạch đã quay trở lại trên người ông.
“Bác trai, không phải là bác cố ý đưa một đứa con riêng đến làm nhục nhà họ Lệ của cháu đấy chứ? Hay là bác cảm thấy một đứa con riêng cũng có thể tiến vào cửa lớn của nhà họ Lệ?”
Nguyễn Hào vừa nghe vậy, vẻ mặt tức thì biến đổi, sau đó liếc mắt trừng Nguyễn Mộ Mộ một cái.
“Cháu hiểu lầm rồi, bác tuyệt đối không có ý đó. Chẳng qua đứa con gái này của bác biết nhà họ Lệ và nhà họ Nguyễn sắp liên hôn nên mới xin bác dẫn nó đi gặp cháu.”
Nguyễn Mộ Mộ không thể tưởng tượng được những gì mình vừa nghe thấy. Cô lập tức ngước mắt nhìn Nguyễn Hào, không hiểu vì sao ông có thể nói dối một cách trắng trợn như vậy.
Lệ Thâm Bạch cũng không có ý định làm Nguyễn Hào khó xử. Sau khi nghe Nguyễn Hào giải thích, hắn mới hừ lạnh một tiếng rồi dời tầm mắt đi.
Cả hai người đều không liếc mắt nhìn Nguyễn Mộ Mộ một cái. Càng là như thế, sắc mặt của Nguyễn Mộ Mộ đang ở một bên lại càng thêm khó coi.
Trong lúc nói chuyện với Lệ Thâm Bạch, tâm tình của Nguyễn Hào rất tốt. Tuy rằng người trước mặt ông có chút lớn tuổi hơn Nguyễn Tiểu Ly, thế nhưng dù là diện mạo hay phong thái, kể cả dáng vẻ không tàn tật này đều là một lựa chọn hoàn hảo cho vị trí con rể.
“Con gái Tiểu Ly của bác quả thật không tệ. Từ lúc còn nhỏ, nó đã hiểu chuyện vô cùng, hơn nữa bây giờ cũng có chút danh tiếng, có thể coi như là xứng đôi với cháu rồi.”
Lệ Thâm Bạch nhớ đến biểu hiện của Nguyễn Tiểu Ly khi ở phim trường bèn không nhịn được mà gật đầu. Hai người lại bắt đầu nói đến chuyện hôn sự giữa nhà họ Lệ và nhà họ Nguyễn mà không một ai quan tâm đến Nguyễn Mộ Mộ.
Nguyễn Mộ Mộ nhìn bộ dáng của hai người kia thì không khỏi mím môi, trong ánh mắt hiện lên một tia ác độc.
Rất nhanh, Nguyễn Hào và Lệ Thâm Bạch đã bàn bạc xong chuyện liên hôn giữa hai nhà. Ngay cả chuyện Nguyễn Tiểu Ly còn chưa chính thức gặp mặt Lệ Thâm Bạch lần nào cũng bị hai người họ xem nhẹ và cho qua.
Sau khi bàn bạc xong tất cả mọi chuyện, lúc này Nguyễn Hào mới quay đầu liếc nhìn Nguyễn Mộ Mộ ở bên cạnh một cái.
Tuy nhiên, ánh mắt lần này của Nguyễn Hào còn kèm theo vài tia chán ghét, hoàn toàn không còn vẻ hiền lành như trước kia nữa.
Nguyễn Mộ Mộ thấy thế, trong lòng lập tức lộp bộp. Cô biết Nguyễn Hào muốn tính sổ với cô vì những lời nói hạ thấp Nguyễn Tiểu Ly lúc nãy.
Nguyễn Mộ Mộ nghĩ đến đây, vô thức quay sang nhìn Lệ Thâm Bạch, giống như đang mong chờ Lệ Thâm Bạch đổi ý. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn làm cô vô cùng thất vọng, Lệ Thâm Bạch hoàn toàn không liếc nhìn cô lấy một cái.
Đến khi Nguyễn Hào và Nguyễn Mộ Mộ quay trở về Nguyễn gia, dáng vẻ giả vờ hiền lành lúc ở bên ngoài của Nguyễn Hào trong nháy mắt đã thay đổi. Ánh mắt khi nhìn Nguyễn Mộ Mộ của ông còn mang theo chút chán ghét.
“Hôm nay ở Lệ gia cô nói những lời kia là có ý gì? Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi bạc đãi cô sao?”