Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 481




*Cảnh báo: Tuy chương không có thịt, nhưng sẽ có một số nội dung không trong sáng lắm. Các tiểu khả ái chưa đủ tuổi hãy cân nhắc trước khi đọc, hoặc có thể trực tiếp tua qua chương sau.

***

Sau lưng Mộ Ngôn bất chợt xuất hiện vòng xoáy không gian, ngay lúc hắn còn chưa kịp hiểu rõ sự tình thì thân thể đã bị người đẩy ngã xuống.

Chăn nệm bao bọc xung quanh tỏa ra mùi hương nhàn nhạt của thiếu nữ, cô gái phía trên chống hai cánh tay vây lấy hắn, ánh mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa: "Học trò nhỏ, cậu không định chữa bệnh cho cô giáo sao?"

Mộ Ngôn cảm thấy đáy lòng hồi hộp lạ kỳ, chỉ biết máy móc lặp lại lời Khuynh Diễm: "Chữa… chữa bệnh…"

Hắn vốn phản ứng chậm, lúc căng thẳng đầu óc sẽ không suy nghĩ được gì nữa.

Mộ Ngôn hơi lùi lùi lại, muốn chui từ phía dưới cánh tay cô trốn ra ngoài, để có không gian bình tĩnh lý giải lời cô nói.

Nhưng Khuynh Diễm vừa nhìn thấy hắn muốn trốn, liền chuyển tay chặn ngang đường lui của hắn.

Trán Mộ Ngôn cụng vào cánh tay cô, hắn ngốc ngốc dừng lại một chút, sau đó chậm chạp bò về đường cũ.

Khuynh Diễm tiếp tục chuyển tay chặn hắn, Mộ Ngôn lần nữa cụng trúng tay cô, rồi tự mình yên lặng lùi lùi qua hướng khác.

Tốc độ hắn chậm chạp, cô lại cứ cố ý chặn trái chặn phải, khiến hắn trông hệt như con rùa nhỏ bò hết bên này rồi bò đến bên kia, ngốc nghếch làm người ta muốn ôm vào lòng cưng nựng.

Khuynh Diễm khẽ cười, không nhịn được cúi xuống hôn lên trán hắn.

Trong một khoảnh khắc, Mộ Ngôn đã nhìn thấy ánh sáng nhu hòa thoáng hiện nơi đáy mắt vốn luôn trầm lặng tĩnh mịch của cô.

Cái nhìn cô dành cho hắn bỗng trở nên đầy dịu dàng ấm áp, dù chỉ lướt qua trong vài giây ngắn ngủi, nhưng vẫn khiến hắn thẫn thờ muốn đặt nụ hôn lên đôi mắt cô.

Khuynh Diễm kề sát vành tai hắn, thì thầm khẽ hỏi: "Ngủ cùng tôi, được không?"

Mộ Ngôn chầm chậm đỏ mặt, theo thói quen muốn lắc đầu từ chối.

Nhưng sau đó chợt nhớ lại chuyện buổi chiều, lỡ mà hắn từ chối rồi, cô giáo liền thật sự không làm nữa thì sao?

Tốc độ suy nghĩ của Mộ Ngôn rất chậm, đặc biệt những lúc rối rắm sẽ càng chậm hơn.

Khuynh Diễm chờ đợi hồi lâu vẫn không thấy hắn trả lời, liền hiểu thành hắn không muốn.

Cô buông tay nằm xuống bên cạnh, kéo hắn ôm vào lòng: "Không ép cậu. Ngủ thế này là được."

Mộ Ngôn ngây ngốc năm giây, sau đó liền gấp gáp. Không, không đúng!

Em còn chưa trả lời cô mà!

Khuynh Diễm nhắm mắt, quyết định tịnh tâm ôm hắn ngủ theo cách trong sáng nhất.

Nhưng vào lúc cô không đề phòng, thân thể lại đột ngột bị đè nặng xuống giường.

Thiếu niên bên trên chặn cổ tay cô, bối rối sợ hãi đến hốc mắt đong đầy hơi nước.

Hắn rưng rưng thỉnh cầu, trông y hệt bé thỏ nhỏ yếu ớt vô tội… đó là nếu như tay hắn không dùng lực khóa chặt cổ tay Khuynh Diễm, đem hai tay cô giam cầm trên đỉnh đầu.

Đây mà là thỏ nhỏ yếu ớt sao?

Rõ ràng là đang giả thỏ ăn thịt sói!

Một lần hiếm hoi, Khuynh Diễm nhìn thấy Mộ Ngôn khóc mà cô lại không có ý muốn dỗ.

"Cậu có thể cái gì?"

Mộ Ngôn xấu hổ đỏ mặt, lí nhí đáp: "Em… có thể... ngủ..."

Đuôi lông mày Khuynh Diễm hơi nhếch, cố tình trêu chọc hỏi: "Ngủ thì nằm xuống giường, cậu trèo lên người tôi làm gì?"

Mộ Ngôn cảm thấy mình vô cùng ủy khuất, nước mắt không ngừng tí tách rơi xuống. Nhưng động tác hắn lại chẳng chút nhường nhịn, cúi xuống gặm gặm cánh môi cô.

Cứ hôn được hai cái, hắn liền ngẩng đầu hít hít cái mũi nhỏ, khiến người ta có cảm giác như hắn đang bị cô bức ép làm chuyện này, chứ không phải hắn cố ý cưỡng hôn cô.

Khuynh Diễm thật sự khâm phục trình độ gắp lửa bỏ tay người của hắn.

Ăn vạ đến mức từ hung thủ thành nạn nhân thì đúng là cao siêu!

Mộ Ngôn chớp mắt thăm dò, sau khi xác nhận Khuynh Diễm không hề tức giận, hắn mới chầm chậm vươn đầu lưỡi liếm nhẹ môi cô.

Từng bước từng bước tiến sâu vào, rồi lại ngừng thở vài giây quan sát, thăm dò xem giới hạn mà cô cho phép là bao nhiêu, để từ từ cẩn trọng thân mật hơn nữa.

Nhưng Mộ Ngôn không có nhiều kiến thức về phương diện này, sau khi hôn hôn gặm gặm một lúc, hắn bắt đầu nhỏ giọng nài nỉ: "Cô giáo… dạy em… bước tiếp theo… nha."

Khuynh Diễm gác hai tay sau gáy, nhàn nhã nhìn đứa nhóc đang nghịch loạn phía trên mình, mỉm cười: "Không dạy."

Để xem con rùa nhỏ cậu còn có thể làm gì.

Mộ Ngôn ủy khuất mím mím môi, đại não chậm chạp tự mình nghĩ cách. Nam sinh trong lớp nói, muốn… muốn làm chuyện đó, thì trước tiên phải cởi quần áo.

Mộ Ngôn dồn sức hít sâu một hơi, ngón tay run run kéo cúc áo Khuynh Diễm.

Nhưng kéo kéo được một lúc, liền nhụt chí muốn thoái lui: "Cô… cô giáo… không cởi… quần áo… giúp em… sao?"

Khuynh Diễm bàng quang như chuyện này chẳng hề liên quan đến mình, nhún vai nói điều kiện: "Muốn tôi giúp cũng được, vậy cậu xuống nằm dưới."

Đáy lòng đang muốn thoái lui của Mộ Ngôn lập tức ngùn ngụt chí khí, ngay cả ánh mắt cũng tràn ngập quyết tâm. Em tuyệt đối sẽ không nằm dưới!

Cô không giúp, thì em tự mình làm!

Khuynh Diễm cảm thấy buồn cười, tính tình này chắc chắn không phải của Mộ Ngôn, mà là bản chất của Tịch Dạ.

Có điều sự kết hợp giữa Tịch Dạ và Mộ Ngôn… lại rất đáng yêu.

Nhìn dáng vẻ hắn ngốc nghếch không có kinh nghiệm, nhưng nội tâm lại cố cậy mạnh đòi giữ thế chủ động, làm cô liên tưởng đến con mèo sữa còn chưa mọc răng, lại gừ gừ nhe miệng nói mình siêu hung.

Khuynh Diễm thong thả không hành động, Mộ Ngôn một mình gian nan cởi bỏ hết quần áo rườm rà trên thân thể hai người.

Đôi mắt hắn cố tập trung chỉ nhìn khuôn mặt cô, không nhìn những thứ xấu hổ khác.

Nhưng cảm giác tiếp xúc da thịt vẫn làm vành tai hắn nóng lên, mũi thút thít muốn khóc.

Sợ… sợ quá nha!

Tim cũng đập nhanh nữa, vừa hồi hộp lại vừa đổ mồ hôi, hay là cứ xuống nằm dưới cho xong…

Không được!!!

Mộ Ngôn giật mình vì âm thanh quát to vừa vang lên dưới đáy lòng, dường như có một người tí hon đang hung hăng chỉ thẳng hắn ra lệnh: Nhất định phải ở phía trên!

Chết cũng phải ở phía trên!

Thiếu niên dụi dụi mắt như vừa bị bắt nạt. Ở trên thì ở trên nha, hung dữ quá…

Mộ Ngôn cứ vừa làm vừa khóc, khiến Khuynh Diễm có cảm giác như hắn đang bị cô cưỡng ép hiến thân, trong khi thực tế hắn mới là người chủ động đè cô xuống ngủ.

Trên giường là chiến trường, vị trí trên hay dưới đều phải giành bằng thực lực chính mình.

Có điều… thỉnh thoảng bị con rùa nhỏ không có thực lực đè, cảm giác này cũng khá đặc sắc.

Khuynh Diễm choàng tay khoác lên cổ Mộ Ngôn, kéo hắn hạ thấp người xuống.

Chóp mũi cả hai chạm vào nhau, hơi thở giao hòa như cùng chung một nhịp, giọng nói cô rầm rì trêu chọc: "Cậu có được không? Không được thì để tôi tới."

Mộ Ngôn ngẩn ra năm giây, sau đó liền dỗi ơi là dỗi. Ai nói hắn không được?

Hắn được!

Rất được luôn đó!

"Làm… làm tiếp..." Mộ Ngôn anh dũng khẳng định.

"Ồ, vậy cậu cố lên."

"Cô giáo… đừng có… trêu em!"

Mộ Ngôn tức giận thật rồi, dụi tay lau sạch hết nước mắt, thề với lòng phải lấy lại tôn nghiêm.

Nhưng chỉ một lúc sau hắn liền phát hiện, tôn nghiêm không phải thứ cứ quyết tâm là sẽ lấy được.

Những động tác mở đầu còn có thể làm theo bản năng, nhưng bước mấu chốt thì thử bao nhiêu lần đều không vào được.

Khuynh Diễm cũng không khá hơn, bị hắn lộn xộn giày vò đến chẳng còn tâm trạng đùa nữa.

Trán cô thấm ướt mồ hôi, giọng nghiêm túc đề nghị: "Hay là dừng lại đi."

Thân thể không tương thích, mi mà vào là ta sẽ chết tại đây.

Chết vì lý do này sẽ thành vết ô nhục của đời ta.

Có đôi khi sống cuộc đời ăn chay thanh đạm vẫn tốt hơn ăn thịt nghẹn chết.

"Không được… chúng ta… phải tiếp tục…" Mộ Ngôn thút thít lắc đầu, dụi khuôn mặt đầy nước mắt vào cổ cô: "Cô giáo… em đau…"

Khuynh Diễm: "…"

Được rồi, tới đi!

Nghiệp do ta tạo, cứ để ta tới gánh!

Cùng lắm thì mẹ nó qua thế giới tiếp theo thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.