Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 446




Qua vài tuần ngắn ngủi được kèm cặp kỹ năng đọc viết, Mộ Ngôn đã tiến bộ một cách rõ rệt.

Tuy tốc độ viết vẫn chậm rì rì, nhưng từng nét hắn viết ra đều ngay ngắn sạch đẹp, không cần người cầm tay viết chữ nữa.

Khuynh Diễm: "…" Ta cảm thấy mình bị lừa gạt.

Chẳng phải nói thiết lập lần này là chậm chạp ngốc nghếch sao? Vì lý do gì hắn lại tiếp thu tốt như thế?

Phá thiết lập, trừ điểm!

Hắc Khuyển: Đại nhân vật học nhanh là vì bị áp lực tâm lý từ cô đó kí chủ!

Ngày nào cũng ôm ôm eo nắm nắm tay người ta! Người ta cũng có giá chứ đâu phải đậu hủ miễn phí mà cho cô ăn hoài!

Phải học nhanh nhanh để thoát khỏi đại móng heo như cô chứ!

Khuynh Diễm bắt đầu nâng độ khó lên, cố ý để Mộ Ngôn học những từ vựng chuyên môn về pháp thuật.

Nhưng sau đó cô lại phát hiện, hắn có trí nhớ rất tốt. Chỉ là phản ứng chậm chạp, nên cần một giáo viên kiên nhẫn chờ đợi hắn.

Miễn là không hối thúc và tạo áp lực, hắn sẽ thuộc từ vựng siêu nhanh, đại khái là... mọt sách bẩm sinh!

Học lý thuyết sách vở lợi hại, nhưng trong đời sống thực tế thì luôn ngốc ngốc.

Chuyện này làm Khuynh Diễm chẳng mấy vui vẻ, tiểu ăn vạ học tốt như vậy, cô sẽ không tìm được cơ hội lừa ôm ấp nắm tay hắn nữa.

Vì vậy, Khuynh Diễm dứt khoát dạy Mộ Ngôn học thần chú!

Lần này thì hắn thật sự không nhớ được, vì thần chú viết bằng cổ ngữ trông như con giun con dế, vô cùng phức tạp và dễ nhầm lẫn.

"Sai một từ khẽ tay năm cái." Khuynh Diễm cầm thước gõ gõ lên mặt bàn, đếm: "Cậu viết sai năm từ, đánh hai mươi lăm cái."

Mộ Ngôn lặng đi năm giây, sau đó con ngươi bắt đầu rưng rưng.

"Không được khóc." Khuynh Diễm nâng giọng nhắc nhở. Đừng có đem nước mắt ra ăn vạ ta!

Mộ Ngôn không muốn khóc, nhưng nghĩ đến cảnh tượng mỗi lần cô đập gãy thước kẻ trên lớp, hắn liền thấy sợ đến cả người run run.

Thước cứng rắn như vậy mà còn không chịu nổi nứt làm hai, Mộ Ngôn cúi nhìn bàn tay nhỏ bé yếu ớt của mình, hắn sợ cô đánh xong thì hắn không còn tay để viết chữ hay ăn cơm nữa...

Nghĩ đến đây, hắn liền thấy muốn khóc.

"Không đánh cũng được, nhưng phải đổi hình phạt khác." Khuynh Diễm nhanh chóng lên tiếng trước khi nước mắt hắn kịp rơi xuống.

Mộ Ngôn vốn đang sắp khóc, nhưng lại chầm chậm, chầm chậm chuyển sang biểu cảm vui mừng, con ngươi trong sáng thuần khiết hỏi: "Đổi thành... hình phạt... gì nha?"

Chỉ cần không bị đánh gãy tay, đổi thành cái nào hắn cũng có thể chịu được.

Khuynh Diễm chỉ lên mặt mình: "Hôn tôi."

Mộ Ngôn đầu tiên là ngơ ngác, sau đó dần từ cục bột trắng trẻo biến thành cánh hoa đào ửng hồng, ngón tay hắn cầm chặt góc áo, sợi tóc rụt rè rũ xuống che đi biểu cảm ngại ngùng bối rối.

Khuynh Diễm không thúc giục, mà chỉ ngồi đó mỉm cười nhìn hắn.

Nếu hỏi trên đời này có người nào hôm nay lại càng đáng yêu hơn hôm qua, thì đó chính là tiểu ăn vạ của cô nha!

Mộ Ngôn đỏ mặt rất lâu, cuối cùng run run đưa tay tới, chậm chạp nói: "Cô giáo... đánh em… nhẹ... một chút..."

"Cậu sợ đau đến vậy, sao không chọn hôn tôi?" Tiểu ăn vạ thà bị đánh còn hơn hôn ta, mặt ta khó hôn đến vậy sao?

Rõ ràng làn da ta vẫn rất mịn màng mà.

Khuynh Diễm xoa xoa gương mặt tự vấn.

Hắc Khuyển không nhịn được khinh bỉ: [Mặt mịn, nhưng hơi dày nha kí chủ!]

Khuynh Diễm nhún vai: Mặt dày vẫn tốt hơn mi, thứ không có mặt mũi, không có thể diện.

Hắc Khuyển: [...] Nó là trứng thì làm sao có mặt mũi? Cô đừng có mà bẻ gãy câu từ ức hiếp nó!

Mộ Ngôn bị hỏi khó, nghĩ mãi một lúc lâu vẫn không trình bày được, chỉ biết bóp ngón tay mình đến đỏ hết cả lên.

Khuynh Diễm nhìn thấy hắn như vậy, chỉ đành nhạt giọng bỏ qua: "Cậu không muốn hôn thì không cần hôn." Ép quá lỡ mà làm hắn khóc, người dỗ lại là cô.

Mộ Ngôn chậm chạp xòe bàn tay đến gần cô hơn nữa.

Khuynh Diễm: "???"

Tự nhiên đưa tay cho ta làm gì?

Chẳng lẽ hắn… muốn nắm tay ta mà ngại không dám nói?

Khuynh Diễm đặt tay mình lên tay Mộ Ngôn, đan chặt chẽ mười ngón tay vào nhau.

Tiểu ăn vạ đã tự dâng hiến, ta từ chối thì không tốt lắm.

Mộ Ngôn: "..." Nếu không chọn hôn thì sẽ bị phạt đánh, nên mình đưa tay cho cô giáo đánh mình mà?

Nhưng tại sao cô giáo lại nắm tay mình?

Mộ Ngôn thắc mắc mà không dám hỏi, ngón tay mất tự nhiên khẽ nhúc nhích.

Khuynh Diễm phát hiện thái độ hắn hơi kỳ lạ, cô nghi hoặc nhìn qua.

Mộ Ngôn liền vừa gấp vừa hoảng thành phản xạ nắm ngược lại tay cô.

Sau khi nắm xong, hắn không nhịn được run rẩy. Nhầm... nhầm rồi!

Hắn muốn buông ra mà tại sao lại nắm vào thế này?

Bây giờ lỡ nắm tay cô rồi, hắn nên mượn lý do gì để rút tay về đây?

Đáy lòng Mộ Ngôn rối như tơ vò, kết quả cả tiết học này chẳng có từ nào đi vào trí nhớ.

Vì vậy Khuynh Diễm lại được dịp phạt ôm ôm hắn hai cái. Mỗi ngày dạy học đều là một niềm vui!

Mộ Ngôn tuy ngoài mặt đỏ ửng thẹn thùng, nhưng kỳ thực trong lòng không chút kháng cự, thậm chí là còn thấy... thích.

Hắn chưa từng được ai ôm như vậy cả, đến bây giờ hắn mới biết, thì ra cảm giác được bao bọc trong lòng người khác lại thoải mái thế này. Như có một dòng nước ấm áp chảy qua, khiến cả linh hồn hắn đều thật hạnh phúc.

Vì vậy, đứa trẻ trung thực như Mộ Ngôn, bắt đầu học được diễn kịch.

Mỗi lần Khuynh Diễm kiểm tra bài, hắn đều cố tình viết sai, để cô phạt ôm ôm hắn.

Mộ Ngôn xấu hổ và áy náy, giống bé mèo nhỏ lén vào bếp trộm ăn món ngon, vừa sợ bị phát hiện lại vừa hổ thẹn với lương tâm thuần khiết của mình.

Nhưng mèo nhỏ một khi đã biết đường ăn vụng, thì sao có thể quay đầu được nữa?

Mỗi ngày hắn đều hứa hôm sau sẽ không cố ý viết sai nữa, nhưng rồi tất cả vẫn đâu vào đấy, buổi học luôn kết thúc bằng việc hắn không thuộc bài và bị Khuynh Diễm phạt ôm.

Mộ Ngôn lặng lẽ tự trách chính mình.

Hắn thật hư quá, nếu để cô giáo biết hắn diễn kịch lừa cô, chắc chắn cô sẽ giận đến không thèm nhìn mặt hắn nữa…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.