Tử Du vui vẻ kéo Quân Thiên đi khắp nơi tận hưởng thế giới hanh phúc của hai người.
Một người cười nói vui vẻ một người thì lại nguyện ý phụng bồi, không gian xung quanh hai người hài hòa và đẹp đẽ đến lạ thường.
Nhưng thời gian vô tình như nước chảy mây trôi, cuộc vui nào rồi cũng phải tàn.
Tử Du nhìn phố xá lúc nào cũng đông đúc, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác lưu luyến.
Nhưng ngày mai Quân Thiên sẽ xuất phát, nên bây giờ cần chuẩn bị đồ đạc và nghỉ ngơi đầy đủ.
Tử Du phụ giúp Quân Thiên dọn dẹp đồ đạc, nhưng sau khi nhìn thấy căn nhà trống vắng và nghĩ tới sắp phải xa Quân Thiên thì cô không nhịn được òa khóc.
Quân Thiên cũng đang sắp xếp đồ đạc thấy Tử Du khóc thì bỏ lại công việc đang làm dang dỡ, chạy tới ôm cô vào lòng.
Nhưng những câu an ủi anh đã nghĩ lại như nghẹn cứng lại, không thể nào nói với Tử Du được.
Vì bản thân anh cũng không muốn rời xa cô một dây phút nào cả.
Tử Du ở trong vòng tay của Quân Thiên khóc một lúc lâu, cô cố gắng kìm nén nước mắt mang theo chất giọng mũi, nhẹ nhàng có chút nức nở hỏi Quân Thiên:
“Anh đi trong bao lâu vậy? Nếu như anh dám bỏ em lại một mình, thì em sẽ không do dự mà tìm một người tốt hơn anh gấp trăm vạn lần, rồi gả đi khiến cho anh hối hận.”
Quân Thiên thấy cô vì anh mà rơi nước mắt thì vô cùng đau lòng.
Nhưng công là công, tư là tư anh không thể làm trái được.
Anh cúi người hôn lên má của cô, hôn lên nhưng giọt nước mắt còn vương lại trên khóe mắt của cô.
Quân Thiên vì sợ Tử Du suy nghĩ nhiều, nên anh nhẹ nhàng an ủi cô:
“Một khóa huấn luyện kéo dài 2 tháng.
Bây giờ là tháng 5, khi nào em thấy những chiếc lá phong đỏ ngoài kia rụng xuống, thì lúc đó anh sẽ trở về.”
Tử Du nhìn mấy gốc cây phong phía dưới chung cư đang um tùm xanh tốt trong lòng thoáng chút đượm buồn, nhưng cô tự an ủi mình là “thời gian sẽ trôi rất nhanh”.
Sau một ngày vui vẻ thì bây giờ cả anh và cô đều đã thấm mệt.
Ăn bữa tối xong Tử Du lười chẳng muốn động đậy, cô kéo Quân Thiên ngồi xuống ghế sô pha, sau đó cầm điều khiển mở phim hoạt hình mà mình thích.
Và kế đến cô không kiêng dè gì mà gối đầu lên đùi của Quân Thiên.
Quân Thiên cũng chiều chuộng, mà đút từng miếng hoa quả đã gọt sạch cho Tử Du ăn.
Anh vuốt mái tóc mềm và đen óng của cô sau đó nói với cô:
“Du Du à, anh rất thích trẻ con.
Hay chúng ta cùng nhau tạo bảo bảo đi.”
Tử Du đang tập trung xem phim hoạt cùng tận hưởng sự phục vụ chu đáo của Quân Thiên.
Cô cũng không để ý gì mà cũng ừ à phụ họa theo:
“Ừm! Em cũng rất thích trẻ con.”
Quân Thiên thấy Tử Du đã dính bẫy liền cười một cách gian xảo.
Anh tắt tivi rồi bế cô đi thẳng về hướng phòng ngủ, Tử Du bị bế lên mặt ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Quân Thiên cũng không nói gì mà chỉ cúi đầu xâm chiếm đôi môi mềm mại của Tử Du.
Tử Du sau khi vùng vẫy thoát ra thì tham lam hít lấy không khí, Quân Thiên đã đạt được bước đầu của mục đích liền vui vẻ nói với Tử Du:
“Em thích trẻ con, trùng hợp là anh cũng rất thích trẻ con.
Hai chúng ta đều cùng thích trẻ con, vậy giờ chúng ta liền đi tạo trẻ con nào.”
Quân Thiên không đợi Tử Du phản kháng mà đã ôm cô vào phòng khóa cửa lại.
Tử Du cũng cảm thấy người có chút khô nóng lạ thường, cô rất cố gắng thoát khỏi vòng tay của Quân Thiên nhưng không thể nào thoát ra được.
Ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ trong lòng của cả hai người đều đang dần nhen nhóm rồi bừng cháy.
Quân Thiên nhanh chóng cởi hết đồ của Tử Du, khiến cho cô vô cùng thẹn thùng còn có chút chờ mong.
Tử Du bị du͙ƈ vọиɠ điều khiển, mà tự nhiên phối hợp đưa tay cởi từng nút áo trên người của Quân Thiên.
Quần áo của hai người rơi vung vãi khắp phòng, còn Quân Thiên như một con sói ra sức lăn lộn một cách mạnh mẽ trên người Tử Du.
Khiến cho Tử Du đau đớn và kɦoáı ƈảʍ lẫn lộn rêи ɾỉ, Quân Thiên hết lần này tới lần khác đưa Tử Du tới cao trào, mặc cho sự cầu xin của của Tử Du tha thiết như nào cũng không chịu tha cho cô.
Mà sau những lần Tử Du cầu xin thì Quân Thiên như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mà luận động trong cơ thể của cô một cách mạnh bạo hơn.
Tử Du bị Quân Thiên mạnh mẽ làm cho ngất đi, rồi lại bị anh mạnh mẽ làm tỉnh lại.
Sau vài lần như thế Tử Du cũng chẳng còn một chút sức lực nào để phản kháng nữa, ham muốn du͙ƈ vọиɠ của Quân Thiên quá lớn khiến cho Tử Du tới gần sáng mới được ngủ.
Quân Thiên sau khi chợp mắt một chút, thì dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho Tử Du.
Tử Du tối hôm qua bị Quân Thiên hành hạ đến không còn chút sức lực nên giờ vẫn còn ngủ không hay biết gì cả.
Quân Thiên cũng không nỡ đánh thức cô, nên anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô tạm biệt rồi rời đi..