Cha, đây là chồng con!
Quân Thâm nghe xong, khuôn mặt điềm tĩnh bỗng hơi trở nên thất thần. Ông chậm rãi bước về phía bàn gỗ, ngồi xuống.
- Hai đứa nên về đi.
Nhận thấy được sự kì lạ trong ông Quân, Quân Dao nhìn ông hồi lâu, không nói lên tiếng nào.
Sự việc ngày hôm nay đều đã cho thấy khoảng cách lớn giữa tình cảm cha con của người họ Quân. Nhưng tuyệt nhiên, sự tuyệt tình xua đuổi này ông chưa hề bộc lộ ra, chỉ khi Minh Viễn xuất hiện, ông mới tỏ rõ thái độ.
Vậy, phải chăng trong này là có uẩn khúc?
Sự tĩnh mịch vang vọng khắp nơi, bao trùm lên một nhóm ba người đến nặng trĩu. Mãi một lúc sau, Minh Viễn mới chậm rãi tiến đến gần Quân Dao, từ từ nói:
- Bọn con phải về đây, tạm biệt Quân thúc. Mong bác vẫn sẽ tiếp tục che giấu giúp con bí mật này!
Tiếp tục che giấu bí mật là sao? Chẳng lẽ việc Minh Viễn vốn dĩ chỉ là một tên thiếu gia ngốc giả cha của nguyên chủ cũng biết?
Giống như hiểu được sự thắc mắc của Quân Dao, Quân Thâm chỉ gật đầu rồi nói:
- Con cứ về đi, ta sẽ che giấu tiếp. Chăm sóc cho con bé cẩn thận.
Nói xong, ông trực tiếp xoay người rời khỏi bỏ đi, để lại Quân Dao tâm trạng nặng trĩu.
Rất nhanh sau khi người đàn ông trung tuổi khuất bóng, Minh Viễn mới nhìn vào cô, nghiêm giọng:
- Cô giải thích ra sao về ngày hôm nay đây?
Nữ nhân giật mình một cái, giây sau, cô cố nén lại sự chột dạ của bản thân, xoay đầu đi, đáp lại:
- Tôi thì có gì cần giải thích?
Rõ ràng câu trả lời này đã khiến cho người đàn ông không hài lòng. Hắn không nói một lời trực tiếp bỏ ra xe.
Quân Dao vừa mới quay đầu lại đã phát hiện người ban nãy đã không còn thấy tăm hơi đâu. Nữ nhân thở dài ảo não rồi chạy thật nhanh ra ngoài, theo chân người đàn ông lên xe trở về.
Vừa mới yên vị trên chiếc xe mát lạnh, Quân Dao đã giật thót khi thấy người đang lái xe.
Minh Nhạc giơ hai ngón tay lên tạo thành hình chữ V, tươi cười chào hỏi:
- Buổi chiều tốt lành, cháu dâu!
Quân Dao không nói gì mà chỉ gật đầu một cái. Nhưng mà hình như cô lại tiếp tục làm phật ý của cô út nhà họ Minh rồi!
Minh Nhạc bỏ luôn đôi tay đang điều khiển xe mà quay xuống nũng nịu:
- Cháu dâu, con lạnh lùng quá đi mất.
Nhìn thấy chiếc xe sắp đâm sầm vào một nhà dân gần đó, Quân Dao cuống cả lên. Cô mạnh bạo ấn Minh Nhạc quay trở lại ghế lái, miệng thông báo:
- Chết người bây giờ!
Lúc bấy giờ, Minh Nhạc mới sực nhớ đến bản thân là đang lái xe. Cô nhanh tay chạm vào vô lăng đang quay tròn rồi quay một vòng ngược lại, chiếc xe theo quán tính đổ dồn về một chỗ.
"Rầm.".
Quân Dao bị đập đầu vào cửa xe đến là đau. Cô đưa tay lên xoa đầu nhưng lại không thể, phần môi cũng cảm thấy mềm mềm ẩm ướt.
Mắt ngọc đột nhiên mở to, giây sau, trên gương mặt xinh xắn xuất hiện hai chùm mây hồng.
Có biết gì không? Người trước mặt cô bây giờ lại là Minh Viễn, hơn nữa bọn họ còn đang trong tư thế... hôn nhau?
"Bùm.".
Đầu Quân Dao bất chợt vang lên một tiếng nổ inh óc. Cô vội đẩy người trước mặt ra, đưa tay lên chùi đi đôi môi đỏ ửng.
Minh Nhạc sau khi đã thành công đưa chiếc xe an toàn nhập vào làn đường lớn mới quay người xuống, toan khoe chiến tích của bản thân với Quân Dao thì lại gặp cảnh này. Cô mặt mày thoả mãn, máu mũi chảy tòng tòng vui vẻ quay lên:
- Hai đứa cứ tự nhiên, cô không làm phiền nữa đâu!
Trái với sự ngại ngùng đến đỏ gay cả mặt của Quân Dao, Minh Viễn lại không hề có chút biểu hiện nào quá mức. Hắn vẫn giữ nguyên khuôn mặt lãnh đạm, cất giọng:
- Hình như cô lại muốn ăn đòn?
Giọng nói vừa truyền vào tai đã làm Minh Nhạc sợ chết khiếp. Cô run như cầy sấy, đáp lại:
- A ha ha, không dám!
- Minh Viễn, cô ấy biết rồi à?
Im lặng một lúc lâu, cả Minh Nhạc và Quân Dao không hẹn mà cùng cất chung lên tiếng nói. Một giây sau khi lời nói tuôn ra khỏi miệng, cả hai cô gái nhìn chằm chằm vào nhau, đầu bắt đầu nảy số.
Ngay vào lúc ấy, Minh Viễn lại ôn tồn trả lời:
- Biết rồi.
Câu trả lời của hắn đã xâm nhập vào não bộ của Quân Dao, khơi ra toàn bộ suy đoán của cô.
Theo như cốt truyện, Minh Viễn thực chất chỉ là một tên thiếu gia ngốc làm gạch lát đá hoa, góp phần làm nền cho cặp đôi chính. Minh Viễn trong cốt truyện chính xác là không có nổi một chút sự dè chừng của nam nữ chủ, cả đời đều chỉ làm trò con nít, đến năm hai mươi bảy tuổi thì bị cặp đôi vàng tra tấn đến chết.
Nhưng mà, đáng nói ở đây là trên thực tế,hắn ta không hề đơn giản. Lúc cô ngỡ mình là người đầu tiên phát hiện ra bộ mặt thật của hắn, đã có tới hai người biết được. Và cả khí chất của người đàn ông này, sự dè chừng của ông Quân dành cho Minh Viễn, rốt cuộc lí do nằm ở đâu?
Quân Dao hơi nép mình vào cửa xe, liếc mắt nhìn Minh Viễn đang âm trầm nhắm mắt rồi lại nhìn Minh Nhạc đang tươi cười lái xe, lòng không khỏi nghĩ ngợi.
Rốt cuộc, đâu mới là khuôn mặt thật?