Xuyên Nhanh: Kí Chủ Cùng Ta Đi Bắt Yêu Quái

Chương 118: Chồng ngốc hệ tiểu trung khuyển (5) 2




Minh Viễn xũng nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt sắc lẹm. Hắn ta trầm ngâm một lát mới nói:

- Rốt cuộc, mục đích của cô là thứ gì?

Nghe đến đây, khoé môi của thiếu nữ nâng cao:

- Anh lấy đâu ra tự tin cho rằng tôi có mục đích?

Lời của thiếu nữ vừa phát ra, Minh Viễn đã lập tức khựng người lại. Hắn ta quả thực suy nghĩ rằng cô tiếp cận hắn là có mục đích. Nhưng thật sự, bản thân hắn còn chẳng có nổi một cơ sở mỏng manh.

Nhìn thấy tất cả các biểu hiện của nam nhân, Quân Dao kéo lên một nụ cười xinh đẹp. Cô nhẹ nhàng lách mình vụt khỏi vòng vây của hắn, bước đi.

- Ở nhà ngoan đi. Tôi đi có việc.

Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Minh, Quân Dao đi bộ qua một con đường vắng.

Đừng ai hỏi tại sao lại đi bộ, tất nhiên là vì nguyên chủ là một cô tiểu thư hết đát, tình cảnh trước khi về làm dâu chính là nghèo rớt mồng tơi.

"Hệ thống, cha của nguyên chủ đang ở đâu?"

[ Tinh. ]

[ Cha của nguyên chủ hiện đang bị đám xã hội đen bắt cóc. ]

Nghe đến đây, Quân Dao hơi rũ mắt lại. Cô nghiêng đầu một cái, từ tốn cất giọng:

- Có trò vui rồi.

Nói xong, thiếu nữ trực tiếp nhảy lên một chiếc xe đạp ở gần đó, đạp đi thật nhanh.

Hệ thống A Liên ở trong không gian thấy một màn này thù ngạc nhiên lắm. Nó trơ mắt ra, hỏi:

[ Kí chủ, cô định đi đâu vậy hả? ]

"Đi cứu người."

Quân Dao nhàn nhạt đáp lại mà không hề hay biết mình đã chọc làm cho hệ thống nhỏ đen mặt.

Kí chủ nhà nó ơi! Cô đi cứu người là tốt, nhưng làm ơn đừng ăn cướp xe của người khác để đi cứu người!

Chiếc xe đạp nhỏ cứ vậy băng băng trên con đường vắng. Quân Dao đạp mãi rồi cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà mái ngói xập xệ. Đây cũng chính là nơi lần trước cô bị bắt tới. Có lẽ cũng vì bị bỏ hoang lâu và không được quét dọn thường xuyên nên nơi đây cỏ mọc um tùm. Quân Dao còn mơ hồ nghe được cả tiếng rắn thở.

"Cạch."

Quân Dao dựng xe đạp ở một bên rồi bước vào bên trong.

Đằng sau cánh cửa gỗ đã xập chính là căn phòng tối. Thiếu nữ nheo mắt, bình thản bước vào bên trong.

Qua ánh sáng heo hắt ngoài khung cửa sổ tồi tàn, Quân Dao có thể nhìn thấy một bóng người đang ngồi trong góc gục người xuống.

- Cha?

Nghe được tiếng gọi quen thuộc, người đàn ông ở trong góc đột ngột ngẩng đầu dậy. Ông nhìn vào người ở cửa, khoé mắt dần trở nên ầng ậng nước.

- Quân Dao...

Ông khẽ gọi mà tiếng rồi lại gục mặt xuống. Những gì ông đã làm cho cô vẫn đều đã xảy ra. Đến bây giờ, ông cũng chẳng còn mặt mũi nào để nhìn cô cả.

Biết được tiếng lòng của ông, Quân Dao không nói gì nhiều. Cô bước đến đỡ ông dậy, không mặn không nhạt nói:

- Con đến cứu cha. Cha mau nhanh lên đi, bọn chúng quay về là cả hai hết đường thoát.

Ngay sau câu nói của cô, cửa phòng một lần nữa bật mở. Từ bên ngoài, ba tên đàn ông cao to bước vào. Quân Dao có nhận ra được hai người trong số bọn họ, chính là hai người lần trước ném cô vào đây. Còn người thứ ba kia là một người khá trẻ, khoảng chừng hơn ba mươi.

Cả ba tên vừa thấy trong phòng có thêm một người lạ mặt đã đẩy cao lên phòng bị.

- Con bé kia là đứa nào? Đừng có mà lo chuyện bao đồng!

- Khoan! Đại ca, con bé này là đứa lần trước em bắt, là con gái của lão già kia.

Quân Dao tiếp lời:

- Mấy người thả cha tôi ra, bán tôi vào nhà họ Minh rồi, mấy người còn tìm đến ông ấy làm gì?

- Bọn này không biết giữ lời!

Cười lớn một tiếng, ba người bọn họ cũng thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, cô cũng chỉ là một đối tượng bắt cóc mà bọn họ đã thành công, hoàn toàn không đáng lo ngại. Một tên đeo vàng bước từng bước đến cạnh Quân Dao, nói:

- Tôi khuyên cô nên bỏ lại lão ta mà đi ngay trước khi bọn này đổi ý. Dẫu sao bây giờ cô cũng trở thì nhị thiếu phu nhân nhà họ Minh rồi, bọn này không muốn dây dưa.

Thiếu nữ nghe xong liền rơi vào trầm tư. Cô quả thật bây giờ đã có đủ những bước đệm để lật đổ nam nữ chủ, tốt nhất vẫn nên tránh xa những gì không cần thiết.

Nghĩ xong, nữ nhân bước ra một bên, nhàn nhạt bước ra cửa, trước khi đi còn không quên nói:

- Đã nói vậy rồi thì tôi đi.

Sau khi cánh cửa đóng lại, Quân lão gia lại ngồi vào góc, yên lặng không nói gì. Đối với ông, hiện giờ Quân Dao không ở đây mới là tốt nhất. Như vậy, ông vừa tránh khỏi ngại ngùng khi đối mặt với cô, lại vừa bảo vệ được cho cô an toàn.

Về ba tên xã hội đen, bọn họ sau khi thấy cô rời khỏi thì mới bước đến ngồi vào cái ghế đối diện Quân lão gia. Tên trẻ nhất mở miệng:

- Giờ thì có trời mới cứu được ông!

Nhưng câu nói vừa dứt, một bên sườn của căn phòng gỗ đã đổ sập xuống. Quân Dao mang theo một cái gậy bước vào bên trong, không nhịn được chẹp miệng một cái:

- Nhà gì mới đập một cái đã hỏng.

Thấy được thân ảnh của thiếu nữ, cả đám ba người cao to đã vội đứng dậy, mãnh liệt hỏi:

- Chẳng phải cô nói sẽ không can thiệp vào chuyện này hay sao?

Quân Dao nghe xong chỉ ngao ngán dựa lưng vào phần tường chưa đổ ở ngay bên cạnh, chán nản đáp:

- Tôi không biết giữ lời!

Quân lão gia:...

Hệ thống:...

Ba người đám xã hội đen:... Cô chính là đang trêu đùa chúng tôi! Đả đảo!

___

Dạo này đang mất cảm hứng nên viết không được hay lắm, rất xin lỗi mọi người. Trong thời gian này, mọi người có thể qua bộ "Tôi Gả Cho Tổng Tài Hắc Ám" của mình để đọc nhé! Tác phẩm là bộ mình tham gia nộp bản thảo và đã được duyệt. Các nội dung mình đã edit lại cho hay nhất và đang tiếp tục đăng lên, chỉ còn chờ chị BTV duyệt thôi. Mong mọi người ủng hộ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.