Xuyên Nhanh: Hôm Nay Tôi Cũng Muốn Thành Công Đi Hết Cốt Chuyện

Chương 25: Hôm nay ta cũng muốn làm một đại tiểu thư kiêu ngạo (6)




"Không được." Bạch Nhu Uyển lớn giọng, cả căn phòng bỗng yên tĩnh lạ thường, cả hai người còn lại đều nhìn về phía nàng.

Sở Hàn khẽ nhíu mày, thầy Lưu cũng đầy khó hiểu.

Bạch Nhu Uyển cũng biết phản ứng của mình có chút thái quá.

Theo lẽ thường tình, hẳn là Bạch Nhu Uyển sẽ rất vui sướng khi biết Sở Hàn phụ đạo cho mình. Hai người tiếp xúc gần gũi, hẳn là sẽ lâu ngày sinh tình. Kể cả heo mẹ cũng hóa tây thi, huống chi nàng lại thật sự xinh đẹp. Nhưng thần kinh của Bạch Nhu Uyển chính là lại không theo lẽ thường tình. Trong mắt nàng, để Sở Hàn phụ đạo cho nàng là một sự sỉ nhục.

Đúng vậy, là sỉ nhục. Lâu nay Bạch Nhu Uyển vẫn luôn hướng đến hình mẫu một bá đạo tổng tài, thích chính là mạnh dạn theo đuổi, mà bá đạo tổng tài thì tuyệt đối không có điểm yếu! Nàng chính là một đại tiểu thư xinh đẹp, hoàn mĩ, sao có thể vì vài công thức vật lí mà khiến Sở Hàn ấn tượng không tốt về mình.

Mặc dù phiếu điểm của nàng bị treo trên hệ thống toàn trường, mọi người đều nhìn thấy Bạch đại tiểu thư mù lí. Nhưng mạch não Bạch Nhu Uyển không giống người thường.

Trong mắt nàng, nếu để Sở Hàn phụ đạo cho mình không khác gì việc bị hắn nắm thóp. Mà nàng tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra. Dây thần kinh của Bạch Nhu Uyển chính là thanh kì như vậy.

Chắc có lẽ đó cũng là lí do mà trong nguyên tác nàng ta thua nữ chính từ ván cờ đầu tiên. Phong cách truy người thế này quả thực xứng đáng độc thân trọn đời, nàng ta vẫn là lên chỉ gieo vạ một mình Sở Hàn là đủ rồi!

"Lý do?" Ánh mắt của thầy Lưu hình viên đạn nhìn về phía nàng như muốn nói ' Bạch Nhu Uyển, em mù rồi sao! Đó là Sở Hàn!'

Trời mới biết, ông đã quyết tâm bao nhiêu, bỏ hết mặt mũi đi nhờ cậy Sở Hàn mà Bạch Nhu Uyển chính là có mắt không tròng. Không thấy được vất vả ông bỏ ra.

"Em cảm thấy điểm số của mình như vậy là ổn rồi"

"Không phẩy năm là ổn! Tôi quả thật đánh giá cao lòng tham của em." Thầy Lưu hét lên, hận sắt không thành thép.

Bạch Nhu Uyển rụt cổ lại, khuôn mặt quẫn bách, đánh trống lảng nhìn sang chỗ khác, nhưng lúc này lại chạm vào ánh mắt Sở Hàn. Đôi mắt hắn mang theo ý cười nhìn nàng.

Bạch Nhu Uyển vội đứng thẳng chừng mắt lại, nhưng giọng thầy Lưu một lần nữa vang lên khiến nàng lại rụt cổ lại.

"Chừng cái gì mà chừng! Người ta chính là mãn phân lí, em nhìn lại số điểm của em xem."

Bạch Nhu Uyển nuốt nước bọt, nhìn điểm không phẩy năm đỏ chót trên giấy.

"Tóm lại, Sở Hàn sẽ phụ đạo cho em."

"E.. m kh.. ông muốn." Bạch Nhu Uyển lắp bắp, chuyện này cô rất khó mở miệng.

"Em không có quyền từ chối."

Bạch Nhu Uyển ỉu xìu, đôi mắt có phần đáng thương nhìn thầy Lưu.

"Ta không bị mắc bẫy nữa đâu. Quyết định như vậy đi." Thầy Lưu vô cùng cứng rắn nói.

Nhất chiêu không đem lại kết quả, Bạch Nhu Uyển đành thu lại mắt. Xem ra thầy Lưu thật sự không thể lung lay, quyết tâm muốn chỉnh đốn nàng.

Kể từ ngày hôm đó, Bạch Nhu Uyển chính thức bị rơi vào tay Sở Hàn, à không, phải là được hắn phụ đạo.

Căn phòng chủ đạo là tông màu trầm. Mọi thứ đều được thiết kế tinh giản.

Dù không phải lần đầu đến nhà của Sở Hàn nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Nhu Uyển bước vào phòng của hắn. Không hiểu sao cô có chút chùn bước.

"Nhu Uyển mau vào đi, Sở Hàn ở bên trong." Dì Sở- cũng chính là mẹ của Sở Hàn, vô cùng nhiệt tình mà đẩy nàng vào căn phòng.

Mẹ của Sở Hàn vẫn nhiệt tình như vậy, quả thật khác xa với tính cách của hắn. Lâu lâu, Bạch Nhu Uyển còn cảm thấy Sở Hàn không phải con của dì Sở. Nhưng kể từ lần gặp cha của hắn thì nàng cũng không còn thấy làm lạ. Quả thực giống nhau như đúc, như một tảng đá di động khiến người ta run sợ.

Chợt Bạch Nhu Uyển cảm thấy dì Sở thật dũng cảm. Không phải ai cũng có thể sống được khi ngày nào cũng kẹp giữa hai khối băng.

Nhưng rồi nàng cảm thấy điều đó thật ngu ngốc, chẳng phải bản thân nàng cũng thích Sở Hàn đó sao? Có thể đáng thương ai được cơ chứ?

"Sở Hàn."

Ánh mắt của Sở Hàn từ trên màn hình máy tính cao quý nhìn nàng. Dường như việc bị ánh mắt của hắn chạm vào cũng là một loại đặc ân. Bạch Nhu Uyển âm thầm bĩu môi, cũng mở to mắt nhìn lại.

Ai cao quý hơn ai?

"Ngồi xuống đi." Giọng của hắn đầy từ tính, không hiểu sao lúc này Bạch Nhu Uyển có chút luống cuống.

Nàng ngồi xuống chiếc ghế xa nhất, lấy đống sách vở từ trong cặp nhỏ của mình ra. Đủ loại đề cương, sách nâng cao, nhưng cơ bản với môn vật lí này thì nàng vốn không hiểu gì. Sách cũng chưa mở ra lấy lần nào.

"Ngồi gần lại đây." Nhìn chỗ nàng ngồi xuống, lại nhìn khoảng cách giữa mình và Bạch Nhu Uyển, Sở Hàn không khỏi muốn bổ cái đầu nhỏ của nàng ra. Bình thường theo đuổi luôn một bộ thiếu hắn là không thể sống những mỗi một lần có cơ hội tiếp cận gần hắn thì như sợ bị mất đi một miếng thịt. Đôi khi hắn thực sự không hiểu được tình cảm của Bạch Nhu Uyển giành cho hắn..

Hắn là hồng thủy mãnh thú hay sao?

Hắn sẽ ăn nàng? Trả lời câu hỏi này, Sở Hàn không chút do dự.

Khẳng định là ăn. Hắn thèm miếng thịt này lâu đến thế cơ mà.

Chỉ là hắn phải kiên nhẫn lâu thêm chút nữa.

Con mồi chưa thực sự sập bẫy, hắn không dám manh động.

Hắn luôn là một thợ săn giỏi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.