(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trước mắt Lâm Hiến, da của bá tước chuyển sang đỏ rực, trên đó nổi lên những lớp vảy dày đặc. Đồng tử đen tan biến, thay vào đó là đường thẳng dựng đứng màu xanh lục. Từ khóe mắt, máu chảy dài, và tiếng xương kêu răng rắc khi cơ thể biến đổi.
Đôi tay thon dài trắng trẻo bị thay thế bởi những móng vuốt sắc bén, to lớn.
Ánh nến phản chiếu trong đôi mắt giờ đây lạnh lẽo, trống rỗng, hoàn toàn khác xa ánh mắt ấm áp, tràn đầy tình cảm của bá tước trước kia.
“Rống ——!”
Tiếng gầm đầy dữ tợn vang lên.
Chỉ trong chớp mắt, bá tước tuấn mỹ, cao quý đã biến thành một con quái vật xấu xí, đáng sợ.
Quái vật—không, là bá tước—từng bước tiến về phía Lâm Hiến.
Đôi mắt xanh lục lạnh lẽo như ngọc bích gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu.
Lâm Hiến không tự chủ lùi về phía sau, lưng cậu áp sát vào cánh cửa phòng ngủ.
Trong lòng cậu dâng lên một nỗi sợ hãi sâu thẳm.
Khuôn mặt đầy vảy dữ tợn của bá tước khiến cậu lập tức nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đêm hôm đó—hình ảnh thân xác quản gia đầm đìa máu bị cắn xé tan nát.
Những ngày qua, cậu đã cố tìm đủ mọi lý do để tự biện minh cho bá tước, nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là bong bóng mơ hồ tan biến.
Sự thật đã quá rõ ràng: Bá tước chính là quái vật.
“Rống...”
Tiếng gầm của quái vật vang lên, từng đợt, như nhấn chìm tâm trí Lâm Hiến.
Cậu nhắm chặt đôi mắt, toàn thân run rẩy, chờ đợi cái chết.
Nhưng điều cậu lo sợ không xảy ra.
Một cảm giác lạnh lẽo chạm vào gương mặt cậu—nhẹ nhàng, như thể chỉ là một cái chạm khẽ.
Lâm Hiến hé mắt, trái tim thắt lại. Trước mặt cậu, con quái vật khổng lồ đáng sợ đang cúi thấp đầu, cẩn thận chạm vào má cậu bằng một bàn tay đầy vảy.
Ánh mắt thú tính không lộ rõ cảm xúc, nhưng hành động lại vô cùng kiềm chế.
Bá tước, với cơ thể đủ sức nghiền nát cả bức tường, lại chỉ chạm vào cậu một cách nhẹ nhàng, gần như dè dặt. Mỗi lần chạm vào chỉ thoáng qua rồi rụt lại, tựa như sợ làm cậu đau.
Lâm Hiến cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bàn tay ấy, và sự thực đó nhắc nhở cậu rằng những gì đang xảy ra là hoàn toàn thật.
Đột nhiên, nước mắt cậu rơi xuống, không thể kìm nén.
“Là ngài sao?” Giọng cậu run rẩy, nghẹn ngào giữa những tiếng nức nở. “Ngài... vẫn còn ý thức, đúng không?”
Con quái vật không trả lời bằng lời nói. Thay vào đó, bá tước cúi đầu, chạm nhẹ vào trán cậu bằng cái hôn lạnh lẽo và cứng rắn.
Hành động ấy nói lên tất cả.
Dù cơ thể đã biến đổi, nhưng tình cảm bá tước dành cho cậu vẫn chưa bao giờ là giả dối hay lừa gạt.
Lâm Hiến thầm nghĩ: Chỉ như vậy thôi, là đủ rồi.
Chỉ cần bá tước vẫn giữ được tình cảm ấy, cho dù ông bị trói và đưa vào ngục giam, cậu vẫn sẵn sàng ở bên, cùng ông chuộc lại lỗi lầm.
*
“Thịch thịch thịch!”
“Thịch thịch thịch!”
“Thịch thịch thịch thịch thịch đông!”
Tiếng đập cửa dồn dập như tiếng trống vang lên, khiến Lâm Hiến giật mình tỉnh giấc. Cậu hoảng hốt nhìn quanh phòng, cố gắng tìm một nơi nào đó để có thể giấu bá tước đi.
“Lâm Hiến? Cậu có trong đó không?”
“Có phải cậu đã bị tấn công?”
“Quản gia, mau mở cửa đi!”
“Được, được, để lấy chìa khóa đã...”
Bá tước không nói lời nào, kéo Lâm Hiến vào lòng mình. Hắn khẽ cúi xuống, hít nhẹ mùi hương trên cổ cậu, rồi cuối cùng không kiềm chế được mà liếm nhẹ lên da.
Trong trạng thái này, bá tước luôn khó giữ được sự tỉnh táo.
Ngay cả như vậy, hắn vẫn mơ hồ nhận thức được rằng bản thân có khả năng đã rơi vào một cái bẫy.
Hắn biết mình không thể ở lại bên Lâm Hiến. Dù luyến tiếc, nhưng hắn hiểu điều duy nhất có thể làm lúc này là không phản kháng, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Chờ đợi cơn biến đổi qua đi, để hắn lấy lại trí tuệ của con người. Khi đó, dựa vào những dấu vết còn sót lại, hắn nhất định sẽ tìm ra kẻ đứng sau tất cả.
***
“A a a a!”
Những người hầu gái và nam phó đều hét lên kinh hoàng, có người vội vàng bỏ chạy, có người sợ đến mức khuỵu ngã tại chỗ.
“Quái vật! Là quái vật!”
Ngay cả các quân quan cũng sững người trước hình dáng hiện tại của bá tước. Họ từng nghĩ rằng những lời đồn về quái vật chỉ là giả tạo, nhằm che giấu tội phạm giết người. Không ai ngờ rằng sẽ có ngày họ phải đối mặt với một con quái vật thực sự.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, họ đã cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp từ cơ thể đồ sộ của bá tước, lớp vảy dày bóng loáng, và đôi mắt xanh biếc lạnh lùng. Thứ sức mạnh ấy không gì có thể chống lại được, ngay cả đao kiếm cũng khó lòng xuyên thủng lớp vảy rắn chắc kia.
“Câm miệng! Bỏ cậu ta ra ngay!” Một quân quan đứng đầu, dù tay run rẩy, nhưng vẫn rút kiếm ra chỉ thẳng vào quái vật, cho rằng hắn định làm hại Lâm Hiến.
Dù trong lòng sợ hãi đến cùng cực, quân quan vẫn cố gắng đứng vững, gương mặt lộ rõ sự kiên cường, như muốn bảo vệ công lý đến cùng.
“Nhìn kìa! Nó mặc quần áo của bá tước!” Quản gia hét lên, tay ôm ngực, vẻ mặt tái nhợt lùi lại phía sau, tựa hẳn vào tường để giữ thăng bằng.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, bá tước ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng chuyển sang nhìn quản gia.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán quản gia, ông không dám thốt thêm lời nào khi bị đôi mắt đầy uy áp đó nhìn chằm chằm.
Lâm Hiến khẽ cử động, ngẩng đầu lên, cố gắng giải thích với các quân quan: “Bá tước sẽ không làm hại mọi người. Ngài ấy vẫn còn ý thức...”
Một ánh nhìn lạnh lùng lướt qua, khiến Lâm Hiến run bắn. Cậu nhìn quanh, chỉ thấy những người hầu và cả quản gia đứng ở hành lang với vẻ mặt lo lắng và bất an.
Lâm Hiến siết chặt bàn tay đầy vảy của bá tước, khẽ lắc nhẹ để trấn an. Rồi cậu quay sang các quân quan: “Nếu các ngài không tin, tôi sẵn sàng ở lại cùng bá tước. Nhưng xin hãy tiếp tục điều tra. Ngài ấy bị ảnh hưởng bởi hương thơm từ ‘Tinh Ngữ Hoa’, điều đó làm ngài ấy không ổn...”
“Tinh Ngữ Hoa?” Một quân quan cau mày, giọng đầy nghi hoặc: “Loại hoa quý hiếm ở dãy núi Celt ấy sao? Tại sao nơi này lại có? Chẳng phải đó là hoa đặc biệt dành riêng cho hoàng gia?”
“Quản gia nói đó là quà quốc vương ban tặng, và đã bảo tôi đặt nó trong phòng ngủ...”
“Ta không nhớ mình từng bảo cậu làm vậy!” Quản gia vội vàng phản bác, giọng đanh thép: “Cậu đang vu oan cho ta! Tối nay ta và Pierce cùng đến chỗ lão thợ trồng hoa. Ta có nhân chứng!”
Lâm Hiến nhìn sang Pierce. Cậu ta gật đầu, vẻ mặt như hoàn toàn vô tội: “Đúng vậy. Lão thợ trồng hoa lại nổi điên, lần này còn dữ dội hơn trước. Một mình tôi không thể kiềm chế được, nên đã phải nhờ quản gia tới giúp...”
Sau khi nghe lời giải thích của quản gia và Pierce, các quân quan quay lại nhìn Lâm Hiến với ánh mắt nghi ngờ.
Trong khi đó, Lâm Hiến đứng chết lặng, không tin nổi vào những gì mình vừa nghe. Cậu bắt gặp ánh mắt đầy ác ý của Pierce, thứ ánh mắt như chế giễu, khinh thường.
Từng ký ức nhanh chóng hiện về trong đầu cậu. Từ những ngày đầu tiên bước chân vào lâu đài, Pierce luôn là người dẫn dắt mọi cuộc trò chuyện, gieo rắc những câu chuyện không mấy hay ho về dòng họ Tư Berry đặc.
Pierce kể về các cô hầu gái mất tích bí ẩn, nói đến ý nghĩa ma quỷ của “Spirit”, rồi tung tin lão thợ trồng hoa bị bá tước dọa điên, và thậm chí còn bịa đặt rằng bá tước giữ ông ta lại chỉ để trấn an.
Giờ đây, Pierce lại tạo chứng cứ giả để che giấu cho quản gia.
Câu nói của Pierce hôm ấy vang lên trong đầu Lâm Hiến: “Cậu nghĩ quản gia sẽ phạt tôi sao?”
Cuối cùng, mọi thứ sáng tỏ.
Pierce và quản gia, từ đầu đến cuối, đều cùng một phe. Những lời đồn đoán khắp lâu đài chính là do họ ngầm lan truyền.
Sự cố trong tầng hầm ngầm mà Lâm Hiến từng chứng kiến cũng là một màn kịch được dàn dựng.
Cả chuyện quản gia “chết đi sống lại” khiến Lâm Hiến nghi ngờ, và những lời Pierce rỉ tai về tiếng gầm trong tầng hầm... Tất cả đều là kế hoạch đã được sắp đặt.
Ngay cả mảnh vải vụn tìm thấy hôm đó, có lẽ Pierce cũng biết chính xác nó nằm ở đâu.
Mọi mảnh ghép đã kết nối.
Mục đích thật sự của họ khi từng bước dẫn dắt câu chuyện là gì?
Nhìn các quân quan đang đứng trước mặt chờ câu trả lời, trong lòng Lâm Hiến đã có đáp án: Tất cả là để chuẩn bị cho khoảnh khắc này. Họ muốn khi đối diện với các quân quan, một người hầu đã hoảng sợ đến mất lý trí sẽ tự mình đứng ra tố cáo bá tước, khẳng định rằng ngài biến thành quái vật và phạm tội giết người.
Đáng tiếc, họ không ngờ rằng giữa Lâm Hiến và bá tước lại tồn tại sự tin tưởng lẫn nhau sâu sắc đến vậy.
Lâm Hiến siết chặt bàn tay thô ráp của bá tước, cố gắng bình ổn cảm xúc đang dâng trào trong lòng, rồi đối diện với các quân quan để trình bày suy nghĩ của mình.
Quản gia, với tố chất tâm lý mạnh mẽ, chỉ để lộ một thoáng ánh mắt lạnh lẽo, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh, không chút sơ hở.
Nhưng Pierce thì khác. Cậu ta chỉ là một kẻ côn đồ bị quản gia thu mua, và dù có tin rằng kế hoạch không thể thất bại, cậu ta vẫn không che giấu được sự hoảng loạn khi thấy tình thế đảo ngược.
Các quân quan quan sát biểu cảm của cậu ta, trong ánh mắt hiện rõ sự nghi ngờ và cân nhắc.
***
Một tháng sau, tại quảng trường xử án của vương đô, hai người bị tuyên án tử hình và thi hành hình phạt treo cổ.
Quản gia Henry và nam phó Pierce bị kết tội âm mưu sát hại người hầu và hãm hại bá tước, phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Sự thật được phơi bày: cô hầu gái mất tích nửa năm trước cùng với tiểu ân nhân đều là những người vô tình phát hiện ra bí mật mưu đồ của quản gia và đồng bọn, nên đã bị sát hại để bịt đầu mối.
Người đứng sau âm mưu ấy chính là Hull Tư, một tử tước tham lam. Tuy nhiên, giờ đây hắn đã bị tước bỏ tước vị và trục xuất khỏi vương đô.
Hull Tư từ lâu đã nhắm đến khối tài sản đồ sộ được gia tộc Tư Berry đặc tích lũy suốt trăm năm. Sau khi nắm trong tay chứng cứ quản gia Henry tham ô, hắn sử dụng điều đó để đe dọa Henry và uy hiếp gia đình quản gia, buộc ông phải phối hợp cả trong lẫn ngoài nhằm thực hiện kế hoạch.
Vô tình, lão quản gia biết được sự thật rằng bá tước mỗi năm đều có một lần biến thân thành quái vật. Từ manh mối đó, hắn cùng Hull Tư dựng lên một vở kịch hoàn hảo nhằm hãm hại bá tước.
Theo kế hoạch, chỉ cần bá tước bị vạch trần và mất đi tước vị vì danh tiếng "quái vật", Hull Tư, với vai trò cháu trai, gần như chắc chắn sẽ là người kế thừa tước vị bá tước.
Thế nhưng, những việc đã làm đều để lại dấu vết. Không có kế hoạch nào hoàn hảo trước ánh sáng của sự thật.
Cuối cùng, chân tướng được làm rõ.
Cũng vào ngày hành hình, bá tước cúi đầu từ biệt quốc vương, rồi rời khỏi đất nước này.
**
Chiếc xe ngựa “lộc cộc” lăn bánh trên con đường lớn, chầm chậm vượt qua biên giới quốc gia.
Bên trong xe, Lâm Hiến bất ngờ giật lấy quyển sách từ tay bá tước, giọng nói đầy tò mò:
“Thưa bá tước thân yêu, vậy rốt cuộc, vài thập niên trước, lão thợ trồng hoa đã nhìn thấy gì?”
“Ông ấy đã nhìn thấy cha ta.”
Bá tước, dù bị lấy mất sách, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Người trong gia tộc ta đều như vậy. Bắt đầu từ năm 16 tuổi, mỗi năm đều sẽ có một lần biến thành dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ. Năm đó, quốc vương ban tặng một chậu tinh ngữ hoa—loại hoa chỉ nở vào ban đêm. Lão thợ trồng hoa tỏ ra rất hứng thú, nên đã thức đêm chăm sóc. Nhưng ông không ngờ rằng, cha ta sau khi ngửi phải mùi hoa đó, đã lập tức phát tác, biến thành quái vật và lao tới...”
“Biến thành quái vật, ngài sẽ muốn ăn thịt sao?” Lâm Hiến nhíu mày, giọng đầy rối rắm: “Dù biết những gì xảy ra trong tầng hầm ngầm là do quản gia dàn dựng, nhưng khi đó, tôi thực sự nhìn thấy ngài... đang gặm thứ gì đó...”
“Em không biết sao? Đó là quản gia thuê người làm tượng sáp, rồi bôi mật ong và mứt trái cây lên trên.”
Lâm Hiến: ???
Bá tước khẽ ho một tiếng, quay đầu đi, giọng nhỏ dần: “Khụ, ta thích ăn đồ ngọt...”
“Phụt! Ha ha ha!” Lâm Hiến phá lên cười, gần như ôm bụng: “Bá tước đại nhân, ngài sao lại đáng yêu như vậy chứ!”
“Đừng gọi ta là bá tước đại nhân.”
“Thế tôi phải gọi ngài là gì?”
“Em còn nhớ câu chuyện mà chúng ta từng đọc chung không?”
“Pedro?”
“Ừ.”
“...”
“...”
“Ngài định tiếp tục nói chứ? Câu chuyện đó thì liên quan gì?”
“Bởi vì tên của ta, chính là Pedro.”
**
Lâm Hiến tỉnh dậy khi trời vừa hửng sáng.
Cậu vừa cử động nhẹ, Bùi Càn đã lập tức tiến lại gần, khẽ cắn lên vành tai cậu.
Chỗ mẫn cảm bị chạm vào, tựa như dòng điện vô hình chạy dọc cơ thể, khiến Lâm Hiến không khỏi khẽ run.
Dù đôi mắt Bùi Càn vẫn nhắm, như thể đang chìm trong giấc ngủ, nhưng những hành động của anh lại hoàn toàn có ý thức.
Bùi Càn vòng tay ôm lấy eo Lâm Hiến, môi dần dịch chuyển xuống cổ cậu, để lại những dấu vết ẩm ướt trên làn da trắng mịn.
“Ưm…” Lâm Hiến khẽ rên, đầu ngón chân hơi co lại vì kích thích. Cậu giơ tay chống lên ngực Bùi Càn, cố nghiêng đầu né tránh, giọng nói có phần trách móc nhưng lại mềm mại:
“Đang sáng sớm, làm gì vậy hả?”
Tuy nhiên, vừa tỉnh giấc, giọng của Lâm Hiến lại nhẹ nhàng như bông, chẳng mang chút uy hiếp nào. Đôi má ửng hồng và ánh mắt long lanh như nước của cậu chẳng những không ngăn được Bùi Càn, mà còn khơi lên trong anh một sự rung động khó cưỡng.
Bùi Càn chống tay, nghiêng người áp lên người Lâm Hiến. Trán hai người khẽ chạm vào nhau, anh nhìn thẳng vào đôi mắt ngượng ngùng của cậu, cúi xuống đặt một nụ hôn thoáng qua rồi thì thầm:
“Không muốn sao?”
Lâm Hiến không trả lời, chỉ lặng lẽ nhắm mắt.
Sự im lặng ấy chẳng khác nào một lời mời không thành tiếng.
Bên ngoài, ánh sao và trăng dường như e thẹn, trốn mình sau những tầng mây, không dám nhìn. Mặt trời cũng còn rụt rè ẩn sau ngọn núi, chưa chịu ló dạng.
Trong phòng, những tiếng thở dồn dập và rên rỉ đứt quãng vang lên, kéo dài trong không gian tĩnh lặng.
Thoáng chốc, một giọng nói mơ hồ vang lên:
“Đừng im lặng như thế…”
“Như trong giấc mơ, gọi anh là bá tước đại nhân đi…”
“Bá… bá tước đại nhân…” Giọng của Lâm Hiến thoát ra yếu ớt, như một tiếng thở, nhưng lại khiến cả người Bùi Càn khựng lại trong thoáng chốc.
Bùi Càn bật cười. Anh cúi xuống, cọ mũi vào gò má đỏ bừng của Lâm Hiến, giọng khàn khàn:
“Thật ngoan…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");