Michael không thể hiểu nổi lối suy nghĩ của Công tước ma cà rồng đứng trước mặt anh.
Anh rõ ràng là địch của cậu có được không? Công tước lẽ ra phải gϊếŧ anh tại đây nếu cậu ta muốn thế, hoặc cậu có thể bỏ mặc anh ở đây một mình trong rừng.
Nếu không có sách Thánh, Michael chẳng thể làm gì cả.
Nhưng, Công tước trở lại với sách Thánh của anh và thậm chí còn yêu cầu anh chữa trị vết thương nơi mắt cá chân.
Thật sự, Michael chẩng thể nhìn thấu suy nghĩ của Công tước.
Michael nhân cơ hội mở một trang của quyển sách, anh lẩm bẩm thứ gì đó và một vầng sáng ấm áp xuất hiện trong tay anh.
Anh để tay áp lên mắt cá chân, mắt cá chân từ từ lành lại trong vầng sáng đó.
“ mất bao lâu để mắt cá chân của ngài sẽ trở lại bình thường?” Vân Ngọc hỏi một cách không kiên nhẫn.
Cậu chỉ muốn chắc chắn rằng Michael an toàn trước khi cậu tạm thời bỏ trốn khỏi biệt thự.
“ Cần ít nhất 3 giờ trước khi lành hoàn toàn.”
Vân Ngọc thở dài, quay lưng lại và cúi xuống trước mặt Michael “ Nhảy lên.”
“ Cậu định làm gì?” Michael hỏi đầy cảnh giác.
“ Tôi vẫn cần hộ tống ngài trở về an toàn.
Khu rừng này rất tối vào ban đêm, và Ngài sẽ chết nếu không có tôi ở cùng đấy.
Bây giờ hãy nhảy lên lưng tôi và chúng ta sẽ trở lại.”
Michael nghiến răng.
Nhưng đó đều là sự thật, anh không biết làm thế nào để quay lại con đường chính, và mắt cá chân của anh vẫn đang trong quá trình hồi phục.
Michael rút lại sự kiêu ngạo của mình và nhảy lên lưng Công tước.
Công tước cõng anh và đi chầm chậm khỏi khu rừng.
Khu rừng tối mịt thật rùng rợn nhưng Michael chỉ tập trung vào công tước đang cõng anh.
Công tước có dáng người mảnh khảnh nhưng ngạc nhiên là cậu khỏe thật đấy.
Michael vẫn có chút lăn tăn trong lòng, nhưng anh không thể không hỏi” Kế hoạch của cậu là gì? Cậu chỉ có thể gϊếŧ tôi trong rừng, hoặc cậu có thể để tôi chết do bị sói cắn.”
“ Tôi không thể.
Tôi sẽ không bỏ mặc một người đang cần sự giúp đỡ của tôi.”
“...!Nếu người đó không thích cậu chút nào? Trên thực tế, người đó ghét cậu và muốn gϊếŧ cậu nữa đấy.”
“ Tôi vẫn sẽ giúp anh ta” Vân Ngọc trả lời chắc chắn.
“ Nếu anh ta muốn gϊếŧ tôi sau khi tôi giúp anh ta, thì ít nhất tôi chết đi như một người tốt.
Tôi sẽ chết sau khi cứu được người khác”
“ Thật là ngu ngốc!” Micahel nghiến răng.
Một lần nữa, trong lòng anh ngập tràn cảm giác tội lỗi sau khi nghe công tước trả lời.
Anh quyết tâm phải gϊếŧ công tước ma cà rồng, anh có cuốn sách Thánh của mình bây giờ, anh có thể tụng kinh và thiêu rụi công tước đang cõng anh trên lưng.
Nhưng anh không muốn có cảm giác tội lỗi trong lòng sau khi anh làm vậy.
Vì vậy anh hỏi lại lần nữa” Nếu ta gϊếŧ cậu ở đây, cậu sẽ tức giận chứ?”
“ Tất nhiên, tôi sẽ” Vân Ngọc trả lời” Nhưng tôi sẽ sợ hãi hơn là tức giận”
“ Sợ hãi điều gì chứ? Sợ hãi địa ngục à?”
“ Tôi là người không có đức tin, tôi không tin vào giả thuyết của anh.” Vân Ngọc khịt mũi “ Tôi không lo sợ cái chết, cũng chẳng sợ địa ngục.
Nhưng tôi sợ rằng sẽ không có ai quan tâm những con người bị bỏ rơi trong khu ổ chuột.
Sẽ chẳng có ai giúp đỡ bà cụ nuôi dưỡng những đứa trẻ, chẳng ai sẽ thương những đứa trẻ nghèo đói, và chẳng ai quyên góp cho trại trẻ mồ côi.
Trại có rất nhiều đứa trẻ mới bên trong cần chăm sóc, bởi vì....” (GinGin: bé cưng thảo mai thíaaa)
Michael nhìn thấy nỗi buồn thương vô hạn trong mắt công tước.
“ Bởi vì những gì nhà thờ lớn yêu cầu, nhà thờ lớn đã gϊếŧ 300 người dân, và mặc kệ những đứa trẻ của họ la liệt trên đường phố.
Trại trẻ mồ côi đã cứu tất cả những đứa bé đó, và họ cần một khoản thu nhập hàng tháng để nuôi dưỡng những đứa trẻ.
Nếu tôi chết...!họ sẽ đói tới chết mất...”
Mchael rơi vào trầm mặc.
Con người đang cõng anh trên lưng, là một công tước ma cà rồng đầy quyền lực và có thể gϊếŧ ai đó một cách dễ dàng.
Cậu có thể chống lại hào quang của Thánh nữ.
Tuy nhiên, cũng là con người này đã quan tâm rất nhiều những con người nghèo khổ.
Cậu quyên góp và chăm sóc cho họ.
Chính Michael, chính anh đã ra lệnh thảm sát 300 người không có đức tin.
Anh chưa bao giờ nghĩ về con cái của họ.
Hóa ra, công tước đã che chở cho tất cả chúng.
Michael biết rằng anh miễn nhiễm với bất kì loại kiểm soát tâm trí nào từ ma quỷ.
Sau khi lấy lại cuốn sách Thánh của an.
Công tước không thể thao túng điều khiển anh.
Michael không chắc chắn, công tước là một thiên thần thuần khiết dưới lớp vỏ bọc ma cà rồng? Hay ngược lại, cậu là một con quái vật cải trang thành thiên thần?
Michael không thể hiểu được những cảm giác suy nghĩ trong lòng.
Theo bản năng, anh siết chặt cánh tay quanh cổ công tước.
Vân Ngọc nhìn thật bình thản trước khu rừng tăm tối lạnh giá, nhưng trái tim của cậu đang đập bình bịch với tốc độ chóng mặt.
Michael có thể gϊếŧ cậu chỉ với quyển sách Thánh, nhưng anh chỉ siết chặt vòng tay quanh cổ cậu.
[ Hệ thống, hãy nói với tao rằng mọi thứ tao làm đều có hiệu quả đi, tao không muốn chết khi đã giúp anh ta nhiều như vậy đâu]
[ Pupa: Breakmeter 70%, Fatemeter 45%.
Chúc mừng, cậu là người thật xuất sắc!]
[ Ý mày là sao? Người xuất sắc?]
[ Pupa: cậu tiến hành nhiệm vụ thông qua những lời nói dối, “ xuất sắc” thật đó]
[ Tao không nói dối, ít nhất là không hoàn toàn nói dối]
Hôm nay Michael đã quá mệt mỏi.
Mọi thứ đến như một cơn bão trong lòng anh.
Anh đã mâu thuẫn trong lòng từ sáng.
Anh thực sự nghĩ rằng công tước thật sự là người hiền lành và sẽ không làm tổn thương ai.
Cậu là một hiện thân hoàn hảo của sự tinh khiết, mặc dù cậu không có đức tin.
Nhưng ngay hiện tại, khi anh nhìn thấy giọt máu còn vương trên răng nanh của công tước, cậu là một ma cà rồng và có thể ra tay một cách chuyên nghiệp.
Công tước có thể gϊếŧ chết một con sói dữ mà chẳng có một chút sứt mẻ.
Michael không ngu ngốc tin một ma cà rồng hoàn toàn.
Ma cà rồng là loài nguy hiểm tột bậc có thể thao túng nhân loại.
Công tước nói rằng cậu chưa bao giờ gϊếŧ người, nhưng Michael thấy điều đó hoàn toàn lố bịch.
Michael đã gặp một ma cà rồng khi anh 13 tuổi.
Ma cà rồng cải trang thành người đàn ông tốt bụng, hắn ta quyến rũ một thiếu nữ và gϊếŧ cô, hắn ta hút máu cô cho đến khi da thịt của cô gái teo lại, khô héo như chiếc lá mùa thu, rũ rượi trên mặt đất.
Ma cà rồng đã bị thanh trừng ngay lập tức, nhưng hình ảnh đó vĩnh viễn đâm mạnh vào tâm trí Michael.
Đó là khoảnh khắc khi anh trở thành một linh mục trẻ dốc hết lòng, anh không muốn gì ngoài việc bảo vệ người theo Chúa và thanh trừng tất cả cái ác trên thế giới.
Nhưng ma cà rồng đang cõng anh hiện tại, Michael thừa nhận rằng anh đã có chút do dự trong lòng.
Không, thay vì do dự, anh vô cùng đau buồn.
Anh đau buồn vì bổn phận của anh với tư cách là linh mục lần đầu tiên đã trái ngược với trái tim anh.
“ Nếu Ngài muốn thanh trừng tôi, xin hãy đợi đến khi tôi chuyển nhượng hết tài sản cho trại trẻ mồ côi và những người bị bỏ rơii.
Tôi sẽ sắp xếp người giúp đỡ họ.”
“ tại sao cậu lại nói vậy? Cậu muốn lừa ta để thả cậu đi ư?” Michael hỏi và vòng tay càng thêm siết chặt cổ Vân Ngọc..
Michael nghiến răng” Ta sẽ không bao giờ để cậu thoát khỏi”
Vân Ngọc mỉm cười, cậu lắc đầu đầy hiền hòa.
Bước chân của cậu vẫn vững vàng.
“ Tôi đã sống hơn 300 năm.
Tôi đã nhìn đủ mọi thứ, từ sự hủy diệt chủng tộc của tôi, lòng tốt và sự xấu xa của con người, và sự tốt đẹp của việc giúp đỡ người khác.
“ Khi đến lúc rời khỏi thế giới này, tôi không muốn phải lo lắng trước khi rời đi.
Đừng lo, tôi sẽ chẳng chạy trốn đâu.
Ngài luôn có thể thanh trừng tôi, nhưng tôi muốn chuyển nhượng tài sản của mình trước.
Công quốc sẽ bị niêm phong sau khi tôi qua đời, tôi muốn số tiền này được trao lại cho tổ chức từ thiện.”.