Hai người cuối cùng cũng đặt chân đến thành phố sau ba ngày dài lái xe.
Nhu Lan chọn cho mình bộ đồ đen cậu đã mặc khi bảo vệ thành phố khỏi đám thây ma do Lĩnh Khải tạo ra.
Không có gì thay đổi sau khi Nhu Lan biến mất cả, người canh gác vẫn đang nói chuyện phiếm, những chiếc xe ô tô cứ đến cứ đi để thu thập hạt kết tinh.
Chẳng có gì thay đổi, như thể Nhu Lan chưa từng tồn tại trong kí ức của họ.
Người gác cổng cuối cùng cũng nhận ra một chiếc ô tô mới đỗ lại trước cổng, họ nghĩ rằng có lẽ có người mới muốn gia nhập thành phố.
Họ chặn lại phương tiện đó và gõ cửa xe.
Chiếc cửa sổ từ từ hạ xuống, “Này, nếu cậu–”
Người gác cổng đang nói bỗng im bặt ngay lập tức.
Khuôn mặt kinh hoàng như thể vừa gặp phải quỷ giữa chiều thu.
Thân thể hắn ta bắt đầu run lẩy bẩy và ngập ngừng nói, “C-Chủ tịch… Quỷ!! CÓ QUỶ!!!”
Hắn ta lập tức chạy vào phòng làm việc, trong khi người gác còn lại vẫn đang hóa đá khi thấy chủ tịch Nhu lạnh lùng nhìn hắn ta.
Hắn không bao giờ biết rằng sẽ có lúc chủ tịch Nhu trở lại như một hồn ma vất vưởng, và còn kinh hãi hơn khi nhìn thấy người ngồi trên ghế tài xế.
Đế vương zombie, Lĩnh Khải, đang lái xe, đôi mắt màu hổ phách trừng trừng nhìn hắn ta đầy thù địch, “A- Chủ tịch…T-tôi xin lỗi.”
Nhu Lan cảm thấy thật nực cười khi mọi người nhìn mình như thể cậu đã chết.
Cậu kéo cổ áo người đàn ông và sau đó ra lệnh cho hắn ta, “Tôi muốn gặp Bích Hà, đưa tôi đến gặp cậu ta, ngay bây giờ.”
Tin tức về việc chủ tịch Nhu trở lại như một bóng ma đang lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Tất nhiên, họ không tin rằng chủ tịch Nhu đã trở thành một hồn ma, nhưng cũng khó có thể tin chủ tịch Nhu có thể trở về an toàn sau khi bị Lĩnh Khải cướp đi, thậm chí cậu còn mang theo cả Lĩnh Khải trở lại thành phố.
Họ nghĩ rằng Chủ tịch Nhu đã đánh bại Lĩnh Khải thành công và biến anh ta thành thuộc hạ của mình.
Người dân của thành phố Duran đã dần quên đi chủ tịch Nhu, bởi vì thành phố cũng vô cùng yên bình kể từ khi chủ tịch Nhu bị bắt đi và chủ tịch Bích lên nắm quyền kiểm soát.
Có lẽ do ảnh hưởng của Lĩnh Khải, những thây ma xung quanh thành phố Duran trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.
Vì vậy, thành phố Duran trở thành thành phố an toàn nhất trong khu vực.
Nhưng khi chủ tịch Nhu trở lại, bình an vô sự, họ lại bắt đầu gào thét tên của cậu, “Chủ tịch Nhu là người giỏi nhất!! Chủ tịch Nhu sẽ bảo vệ tất cả chúng ta!”
Nhu Lan vẫn ngồi lặng yên trên xe, cậu được hộ tống đến tháp Duran để gặp chủ tịch Bích.
Nhu Lan mỉm cười với người dân của mình, nhưng đối với Lĩnh Khải, những người này chỉ là một lũ ký sinh sẽ sớm bám lấy Nhu Lan một lần nữa, yêu cầu cậu thực hiện các nhiệm vụ để kiếm những hạt kết tinh, huấn luyện lính mới, bảo vệ thành phố khỏi các cuộc tấn công.
Nhu Lan đã làm rất cả vì người dân của mình.
Nhưng khi Nhu Lan yếu ớt nhất, những người này không ngần ngại ném cậu đi.
Lĩnh Khải nghiến răng, bực bội đập bảng điều khiển, khiến nó bị hư hại đáng kể.
Nhu Lan liếc nhìn Lĩnh Khải và nhướng mày, “Sao vậy?”
“Những người này đã không ngần ngại hy sinh em khi em bất tỉnh.
Họ không thương em như những gì em nghĩ đâu, họ chỉ muốn em làm nô ɭệ phục tùng họ.
Họ cho em một danh hiệu cao đấy, nhưng thực tế, em chỉ là nô ɭệ của họ mà thôi.”
Lĩnh Khải phát cáu nên buột miệng nói hết những suy nghĩ trong đầu.
Anh im bặt ngay lập tức, khi nhận ra mình đã gọi Nhu Lan là nô ɭệ.
Anh nuốt nước bọt và liếc nhìn Nhu Lan đầy lo lắng, “Tôi- tôi không có ý như vậy..”
“Không, không sao cả.” Nhu Lan nói, “Ngay cả khi họ không đánh giá cao công việc của tôi, tôi vẫn phải có nghĩa vụ bảo vệ họ.
Đó là công việc của tôi.”
“Bị ràng buộc bởi nghĩa vụ..”
Lĩnh Khải cảm thấy Nhu Lan thật nực cười, giúp đỡ những kẻ không biết quý trọng mình thì có ích gì.
Nếu là anh, anh sẽ chỉ phá hủy thành phố này thành tro bụi.
Nhưng câu nói đó đã đánh mạnh vào tim anh.
“Bị ràng buộc bởi nghĩa vụ…”
***
Xe đã đến sảnh của Tháp Duran.
Chủ tịch Bích đã đợi sẵn ở đó.
Khi thấy Nhu Lan trở về trong tình trạng không hề tổn thương hay vết tích gì của sự khổ sở, với bộ đồ mà cậu đã mặc trong buổi hẹn hò, Bích Hà chạy về phía Nhu Lan và ôm chặt lấy cậu.
Nước mắt chảy dài từ khóe mắt Bích Hà, “Nhu Lan, cuối cùng thì ngài cũng đã trở lại…”
Bích Hà hôn môi Nhu Lan không ngại ngần trước mặt tất cả mọi người.
Đôi mắt hổ phách của Lĩnh Khải lóe lên, anh giơ tay lên, anh muốn gϊếŧ chết tên khốn này, kẻ dám hôn Nhu Lan sau sự giả tạo mà cậu ta đã làm khi Nhu Lan bất tỉnh.
Lĩnh Khải lao về phía Bích Hà, nhưng Nhu Lan đã ngăn anh lại, “Lĩnh Khải, dừng lại.”
Bước chân của Lĩnh Khải khựng lại, anh trừng mắt nhìn Nhu Lan, người không có phản ứng gì sau nụ hôn của Bích Hà, “Nhu Lan, cậu ta đã bán đứng ngài khi ngài bất tỉnh! Cậu ta thậm chí còn không chiến đấu cho ngài! Nhu Lan, cậu ta là một–”
“Lĩnh Khải, im lặng!” Nhu Lan ra lệnh.
Lĩnh Khải nghiến răng, anh không ngờ rằng Nhu Lan vẫn sẽ đứng về phía Bích Hà sau những gì cậu ta đã làm.
Bích Hà lấy khăn tay lau nước mắt, “Anh ta đang nói dối, em đã cố gắng bảo vệ ngài khỏi binh đoàn thây ma của anh ta.
Cơ thể em bị thương rất nặng để bảo vệ ngài.
Ngài có thể hỏi mọi người, chúng ta đều rất cố gắng để cứu ngài, nhưng con quái vật này quá mạnh!” (GinGin: không hề giả trân..)
“Đúng! Đúng! Chủ tịch Nhu , chúng tôi đã cố gắng để cứu ngài.”
“Một số người trong chúng tôi cũng bị thương vì con quái vật này quá mạnh!”
“Chúng tôi rất tiếc không thể cứu ngài, thưa Chủ tịch!”
Lồng ngực Lĩnh Khải lên xuống phập phồng, cảm xúc anh dao động suýt nữa bộc phát cơn tức giận của mình.
Những kẻ bẩn thỉu này dám lôi anh xuống bùn và cố gắng miêu tả chúng là người vô tội.
“Nhu Lan, điều gì đã xảy ra với ngài khi con quái vật này lấy đi cơ thể của ngài? Ngài vẫn ổn chứ? E-em sẽ chữa lành cho ngài.” Bích Hà nói.
Nhu Lan vỗ nhẹ vào lưng Bích Hà.
[Chà, cậu chàng này thật giả tạo.]
[Pupa: Tôi đã nói với cậu là cảnh tượng này sẽ chẳng vui vẻ gì.]
“Tôi không sao.
Chúng ta nên quên đi những gì đã xảy ra trước đây, Lĩnh Khải bây giờ cũng đã là người của tôi.”
“Người của ngài? Nhưng hắn ta là quái vật!” Bích Hà la lớn.
“Ngài cần-”
“Lĩnh Khải không phải là một con quái vật.
Tôi có thể hồi phục đều là nhờ sự chăm sóc của anh ấy.” Mọi người cực kỳ ngạc nhiên khi chủ tịch Nhu nói rằng Lĩnh Khải quan tâm đến cậu ấy, để tiếp tục gây ngạc nhiên, Chủ tịch Nhu tiếp tục nói, “Anh ấy là người của tôi, nếu có người dám phản đối quyết định của tôi, tôi sẽ không nhẹ tay đâu.”
Lĩnh Khải cảm thấy cơ thể mình như trôi dạt trong làn nước ấm áp ngọt ngào sau khi bị thiêu cháy trong địa ngục.
Nhu Lan bảo vệ anh trước mặt mọi người, cậu ưu tiên Lĩnh Khải hơn Bích Hà và người dân của thành phố Duran.
Cảm giác ấm áp từ từ nhấn chìm anh, Lĩnh Khải cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác được bảo vệ, và cảm giác đó thật tuyệt vời.
[Pupa: Ding! Fatemeter tăng lên 95%.]
[Pupa: Ding! Breakmeter tăng lên 60%.].