Xuyên Nhanh: Hệ Thống Tiểu Tam

Chương 58: 58: Ngày Trở Về




Nhu Lan và Lĩnh Khải ở lại ngôi nhà thêm một tháng cho đến khi Vân Ngọc không thể chịu đựng được nữa.

Cậu đã cố gắng quyến rũ Lĩnh Khải, mỗi ngày là mỗi ngày.

Vì thiết lập nhân vật của Nhu Lan, cậu không thể trực tiếp thể hiện sự quan tâm của mình với ai đó, hoặc là chuẩn bị tinh thần bị đá ra khỏi thế giới.

[Argh!! Tao từ bỏ! Lĩnh Khải quả là bông bạch liên hoa thuần khiết không vướng bụi trần!!! Anh ta đang làm gì vậy chứ? Nấu ăn, lau nhà, giặt quần áo??? Anh ta đang hóa thân thành một bà nội trợ đấy à??]

[Pupa: Như vậy không phải tốt hơn sao? Lĩnh Khải đã “thuần” hơn rất nhiều kể từ khi gặp cậu đấy, anh ta không vòng vòng xung quanh và gϊếŧ người một cách ngẫu hứng, anh ta chịu ở trong căn nhà này với cậu.

Tôi xem đây là một cuộc sống thường ngày của các cặp đôi đấy.]

[Thường ngày, nên đơn giản! Anh ta thậm chí còn không chạm vào tao!!]

Vân Ngọc soi mình trong gương, ngày nào cậu cũng gập bụng, tập cho mông nở nang hơn, nhưng chẳng có chút tiến triển nào.

[Pupa: Cậu không biết tập thể hình đúng cách, phải không?]

[...Thì tất cả là nhờ vào thân hình tự nhiên của Nhu Lan..]

Mặc dù Vân Ngọc không biết gì về tập thể hình, cơ thể của Nhu Lan vẫn tự nhiên toát ra khí chất nóng bỏng có thể bẻ cong những người đàn ông.

Nhưng người đàn ông duy nhất trong nhà này, ngoài cậu cũng chỉ có Lĩnh Khải.

Và anh chàng này sẽ trốn bất cứ khi nào Nhu Lan hướng anh một ánh mắt đưa tình…

[Hơn nữa, Fatemeter của anh ta đã là 90% rồi! Anh ta chắc chắn phải có … với tao chứ?]

[Pupa: Tôi phải lưu ý rằng Breakmeter vẫn đang kẹt ở mức 40%.

Đã một tháng trôi qua từ khi cậu mở khóa cốt truyện bí ẩn rồi, nhưng vẫn chẳng có thêm tiến triển gì ngoại trừ thêm 5%.]

Vân Ngọc đau khổ, cậu chỉ muốn đẩy Lĩnh Khải xuống giường, sau đó điên cuồng làm cho đến khi cậu không thể cử động cơ thể mình được nữa.

Cậu sẽ làm chuyện đó theo phong cách cao bồi, cưỡi lên thứ cứng rắn của anh ta…

[Pupa: Cậu không được nhìn thấy thứ cứng rắn đó trong đời thưc, và ở đây cũng vậy.

Điều gì khiến cậu có đủ can đảm để nghĩ về việc cưỡi lên Lĩnh Khải, một cách chuyên nghiệp?]

[....AI cũng có ước mơ…]

Lĩnh Khải đang bận nấu bữa tối, trong khi Vân Ngọc bận tranh luận với hệ thống ở bàn ăn, rằng họ có nên nói chuyện này với Lĩnh Khải hay không.

Nhưng Vân Ngọc không muốn bị mắc kẹt mãi trong ngôi nhà này, với một đóa sen trắng chưa trải sự đời…

Hai người hệt như những cặp vợ chồng già, quá già để trao nhau những giây phút mặn nồng…

[Tao muốn trở lại thành phố Duran!]

[Pupa: Đừng vô lý nữa, những người đó đã bỏ rơi cậu và Bích Hà thậm chí còn không cố gắng bảo vệ cậu khi cậu bất tỉnh.]

[Tao biết mày sẽ nói vậy mà, nhưng tao không tin mày được đâu.

Họ có vẻ thực sự ngưỡng mộ tao mà, và Bích Hà chắc chắn đã yêu tôi.

Ít nhất, tao phải gặp họ để xem họ phản ứng thế nào.]

[Pupa: Cảnh tượng đó sẽ không đẹp đâu.]

[Nào, mày không nghĩ rằng chúng ta sẽ có thêm cơ hội để tăng Breakmeter nếu chúng ta trở về thành phố Duran cùng với Lĩnh Khải?]

[Pupa: Nếu cậu có thể xử lý tốt, thì được.

Nhưng tôi không nghĩ đó là lý do thực sự.

Hãy nói cho tôi biết lý do thực sự đi.]

[...Tao chỉ muốn được….]

[Pupa: Biếи ŧɦái.]

[Pupa: Nhưng cậu nói đúng, chúng ta có thể đẩy nhanh tiến độ khi trở về thành phố Duran, nếu cậu có thể xử lý tốt.]

Lĩnh Khải đã nấu xong món nấm hầm cho cả hai người.

Anh đặt nồi nấm xuống bàn ăn, hướng Nhu Lan mỉm cười.

“Ăn thôi, nhân lúc còn nóng.”

Hai người ăn tối trong im lặng, Nhu Lan hắng giọng và cất lời, “Khải, tôi muốn trở về.”

Lĩnh Khải khựng người.

Anh đặt đôi đũa xuống và ngước nhìn Vân Ngọc với vẻ mặt đau khổ, anh cắn chặt môi rồi mở miệng, cố gắng thốt ra điều gì đó.

Nhưng anh không thể… Anh cúi đầu nín lặng.

Lĩnh Khải nắm chặt tay dưới bàn, giọng nói khàn khàn cất lên, “Em muốn rời xa tôi sao? Trong khi em biết rằng người của em, sẽ không chào đón em như em mong đợi?”

“Tôi biết,”

“Và em vẫn muốn trở về thành phố Duran? Chúng ta có thiếu thứ gì trong ngôi nhà này sao? Tôi sẽ đi kiếm cho em…”

“Không phải chuyện đó,” Nhu Lan thở dài, “Tôi chỉ lo lắng cho người của tôi..”

Pupa đã nói với Vân Ngọc về Bích Hà và người của cậu, những người đã mặc kệ cậu cho Lĩnh Khải để tự cứu bản thân.

Nhưng, cá nhân cậu vẫn không thể tin được, và cậu cũng nên làm theo sự mong muốn của Nhu Lan.

Nhu Lan đã cống hiến rất nhiều cho thành phố và người dân của mình, và chắc chắn cậu ta sẽ tha thứ cho họ ngay cả khi họ đã phản bội cậu.

Trên thực tế thì, cậu ta còn có thể tha thứ cho Bích Hà khi Bích Hà phá hủy thành phố trong thế giới nguyên bản mà.

Vì cậu ta cho rằng Lĩnh Khải là người đã ảnh hưởng đến Bích Hà.

Nhưng Lĩnh Khải giờ đã thay đổi, ít nhất là trước mặt Nhu Lan.

Vân Ngọc sợ rằng Lĩnh Khải sẽ nghĩ đến việc chiếm cơ thể của Bích Hà… Nhưng, Breakmeter vẫn mắc kẹt ở mức 40%.

Vân Ngọc bối rối, chắc hẳn cậu đã bỏ lỡ chi tiết nào đó.

Lĩnh Khải cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, một lần nữa.

Sau tất cả những gì anh làm để níu giữ Nhu Lan ở lại, nhưng cuối cùng, Nhu Lan vẫn chọn rời xa anh.

Một ý nghĩ đen tối quay cuồng trong đầu Lĩnh Khải, anh chỉ còn cách tạo ra một nhà tù.

Anh sẽ nhốt Nhu Lan, cầm tù giam hãm cậu, biến cậu trở thành của một mình anh… Anh muốn Nhu Lan quên đi Bích Hà và thành phố Duran.

Nhưng Lĩnh Khải không thể chịu được khi nhìn thấy sự khổ sở xuất hiện trên khuôn mặt ấy… Anh không muốn tổn thương cậu.

Anh đã thua Bích Hà thật rồi, đây chính là kết thúc dành cho anh.

“Nếu em đã nói vậy…” Lĩnh Khải nói, “Tôi sẽ chuẩn bị xe cho em.

Tôi muốn chắc rằng em sẽ an toàn cho đến khi đến được thành phố Duran.”

Lĩnh Khải ngẩng đầu và nở nụ cười đắng chát với Nhu Lan, “Cảm ơn em đã ở đây cùng tôi, tôi thật sự rất mong, một ngày nào đó em sẽ trở lại thăm tôi…”

Nhu Lan đứng hình, đôi lông mày nhăn lại như thể cậu vừa nghe thấy điều gì lạ lùng, “Anh nói gì vậy chứ? Dĩ nhiên là anh sẽ đi cùng tôi rồi.”

[Pupa: Ding! Breakmeter tăng lên 50%.]

***

Lĩnh Khải căng thẳng khởi động xe.

Anh hướng đầu sang vị trí ghế ngồi bên cạnh anh.

Nhu Lan đang ngồi thẳng lưng với đôi mắt tập trung nhìn đường.

Thú thật, Lĩnh Khải có thể sử dụng năng lực dịch chuyển của mình để tới thành phố Duran.

Nhưng Nhu Lan từ chối, cậu nói rằng sẽ tốt hơn nếu đến đó bằng cách bình thường.

Vì vậy, ngay bây giờ, Lĩnh Khải đang khởi động ô tô và lái xe vượt qua đám thây ma canh gác.

Tất cả bọn chúng đều tránh đường cho đế vương zombie, nên hành trình của họ khá thuận lợi.

Lĩnh Khải lo lắng liếc nhìn Nhu Lan, rồi anh nói, “Em có nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn nếu tôi đến đó với em? Tôi là người đã gây nên sự rối loạn cho thành phố, và tôi cũng là người cướp em khỏi bọn họ.”

“Anh có gϊếŧ ai trong thành phố Duran khi tôi bất tỉnh hay không?”

“Không.”

“Anh có phá hủy thành phố hay không?”

“Không, nhưng-”

“Vậy thì anh vẫn là một trong số những người của tôi, anh đã hỏi vấn đề này mười lần rồi đó.

Dừng lại đi!!”

Nụ cười của Lĩnh Khải nở rộ trên khuôn mặt lo lắng đó.

Anh rất hạnh phúc khi Nhu Lan đề nghị anh đi cùng cậu đến thành phố.

Anh không biết điều gì sẽ xảy ra, nhưng nếu ai đó muốn tổn thương Nhu Lan, thì anh sẽ khiến người đó trở về với cát bụi.

“Nhu Lan…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.