Xuyên Nhanh: Hệ Thống Tiểu Tam

Chương 5: 5: Thế Giới Thứ Nhất Công Lược Bloody Prince




Bởi vì căn biệt thự bị theo dõi chặt chẽ bởi hoàng tử Michael, Vân Ngọc quyết định đi dạo quanh thành phố vào buổi tối.

Thành phố là một nơi thật tuyệt vời, sạch sẽ, kiến trúc rất lãng mạn và có nhiều điểm đến hấp dẫn mà các cặp vợ chồng có thể tận hưởng thời gian bên nhau.

Nhưng tất cả đều không thể sử dụng được, bởi vì quy tắc nghiêm ngặt của Giáo hội đã cấm bất kỳ mối quan hệ nào giữa nam và nữ trước khi kết hôn.

Vân Ngọc đi dạo một mình, nhưng cậu biết rằng cậu không đơn độc.

Hệ thống nói với cậu rằng hoàng tử Michael cử bốn người đàn ông theo dõi Vân Ngọc ở mọi ngóc ngách, Michael dường như muốn bắt thóp được điểm yếu của cậu bất cứ khi nào.

Vân Ngọc cười toe toét, cậu quay lại ngã ba và nhìn thấy mục tiêu của mình, một bà già đang bán táo bên vệ đường trong đêm tối thế này.

Bà là một góa phụ và bán táo là công việc duy nhất để bà duy trì thu nhập.

Vân Ngọc đã hỏi hệ thống về khu vực nghèo trong thành phố.

Công tước Damien khá cao, nhưng cậu được ân sủng với một vẻ ngoài dịu dàng, Vân Ngọc đã tận dụng điều này để xây dựng một hình ảnh tốt.

Cậu cúi xuống, và đôi mắt dịu dàng của cậu lóe lên, cậu nói điều gì đó không thể nghe thấy.

Sau đó, cậu mỉm cười với bà cụ “ Bà à, con muốn mua một túi táo”

Bà cụ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy chàng trai trẻ lịch thiệp như vậy, cậu hoàn toàn không phải là người bình thường, nhưng cậu muốn mua một túi táo từ bà cụ này.

Bà cụ đưa Vân Ngọc một túi táo và Vân Ngọc đưa bà gấp 10 lần số tiền cậu cần phải trả.

Vân Ngọc đi dạo quanh vài vòng với túi táo trong tay, cậu nhìn thấy vài đứa trẻ nghèo khó đang ăn xin và nhặt rác để bán và lấy chút tiền mua thức ăn.

Vân Ngọc ngồi gần chúng và đưa táo cho một đứa bé ngang qua, và cậu cũng đưa cho chúng một chút tiền mua đồ ăn.

Rất nhanh ngay sau đó, cậu bị vây quanh bởi rất nhiều đứa trẻ nghèo khó đợi chờ cậu cho táo,...!và tiền.

Vân Ngọc kiên nhẫn đưa táo và tiền cho bọn trẻ, và cậu rời đi trước khi nhiều người ăn xin vây xung quanh hơn.

Cậu đi dạo lần nữa, trong miệng ngân nga một giai điệu nhẹ nhàng trong khi đôi chân vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

[ Ah, làm người tử tế khiến tao cảm thấy thật tốt] Vân Ngọc vui vẻ trò chuyện với hệ thống.

[ Pupa : Cậu vừa thôi miên bà cụ và những đứa trẻ, vì vậy họ sẽ nghĩ rầng cậu thật thân quen]

[ Haha, tao biết Michael sẽ làm gì.

Bên cạnh đó, nó ổn mà, nhỉ? Bà cụ và những đứa trẻ đều vô hại.]

Hệ thống im lặng.

Nó không thể khiển trách Vân Ngọc xíu nào về điều này.

[ Dù sao đi nữa, Pupa, công tước" thật" không bao giờ làm việc tốt trong suốt cả quãng đời hay sao? Cậu ấy đã 300 tuổi, và cậu ấy ít nhất phải làm một điều tốt trong suốt cuộc đời, phải không?]

[ Pupa: vâng, một lần, Công tước Damien tha cho một người phụ nữ vì người phụ nữ ấy bị AIDS.

Công tước thả cô ta trong sự ghê tởm và kể từ đó, Công tước Damien thề rằng sẽ không bao giờ săn gái làng chơi nữa.]

[....!Tôi tự hỏi liệu điều đó có đúng không.]

Vân Ngọc trở lại một căn nhà nhỏ, ngôi nhà nhìn như có thể sụp đổ bất cứ khi nào sớm thôi.

Và khi cậu gõ cửa, một giọng phụ nữ nhẹ nhàng bảo cậu đợi.

Sau một lúc, một người phụ nữ mở cửa.

Vân Ngọc nhìn xuống, bởi vì người phụ nữ này đang ngồi trên xe lăn.

Người phụ nữ rất ngạc nhiên khi thấy chàng trai đẹp trai lịch lãm ghé thăm ngôi nhà lụp xụp này.

Cô ấy hỏi” Tôi có thể biết tính danh và lý do đến đây của ngài không?”

Người phụ nữ ngồi xe lăn vì sinh ra cô đã không có chân.

Sau khi cha mẹ bỏ rơi cô, cô đã bị chuyển đến căn nhà tồi tàn này cùng với một vài người khác cũng bị gia đình bỏ rơi.

Họ sống sót bằng cách nhận được một khoản tiền quyên góp hàng tháng từ nhà thờ, mặc dù số tiền đó cũng không đủ cho họ trong cả tháng.

Vân Ngọc cúi xuống một lần nữa và nói “ Tên của tôi không quan trọng, nhưng tôi ở đây vì tôi muốn giúp đỡ mọi người.

Tôi sẽ sửa sang lại ngôi nhà này, và tôi cũng sẽ cung cấp đồ ăn cho tất cả mọi người trong căn nhà này.”

Người đàn bà bị sốc, cô ấy ghì chặt tay của Vân Ngọc và khóe mắt đã ươn ướt” Ngài, chúng tôi...!chúng tôi chỉ là những con người bị bỏ rơi.

Ngay cả Chúa cũng đã rời bỏ chúng tôi, tại sao ngài lại muốn giúp đỡ chúng tôi chứ?”

Vân Ngọc nở một nụ cười nhẹ nhàng” Ngay cả Chúa đã bỏ rơi cô, nhưng tôi sẽ không.

Tôi chỉ là một con người muốn giúp đỡ người cần giúp đỡ”

Người đàn bà cuối cùng cũng bật khóc.

Bằng cách nào đó, cô có thể cảm nhận được sự chân thành của người đàn ông này.

Cô ôm lấy cậu, nhưng nhanh chóng nhận ra mình đang khá nhếch nhác bẩn thỉu.

Cô ngay lập tức xin lỗi vì hành động của mình, sợ rằng sự bẩn thỉu nhếch nhác của mình sẽ khiến cậu ghê tởm.

Nhưng Vân Ngọc chỉ nói “ Chúng ta đều là con người, chúng ta thở chung một bầu không khí, cô không hề bẩn tí nào cả”

[ Pupa: ....!Phì, Chắc chắn rồi, công tước Damien là một con người!]

[ Shhh! Đừng có mà cười, mi đang phá tan màn diễn xuất của tao đấy!]

------

Tin tức về sự tốt bụng của công tước Damien được báo cáo lại với hoàng tử Michael.

Hoàng tử đang ngồi đọc sách Thánh thì người tình báo trở lại.

Kể từ ngày hôm đó, khi mà công tước nói rằng anh còn tội lỗi hơn những người không có đức tin, Michael đã quyết tâm tìm ra điểm yếu của Damien.

Công tước chỉ là một người không có đức tin, dĩ nhiên cậu ta sẽ mắc rất nhiều tội lỗi trong cuộc đời.

Michael muốn tìm thấy những tội lỗi của Công tước và tố cáo cậu ta là một người đầy tội lỗi, và rồi sau đó anh sẽ buộc phải cải đạo cậu ta.

Anh đã gài người của mình để làm gián điệp theo dõi nhất cử nhất động của công tước trong gần một tuần nay.

Ngoài thói quen ăn một mình vô cùng kì quái, công tước không làm gì nhiều trong biệt thự của cậu ngoài việc xử lí một số tài liệu sổ sách.

Công tước thực sự là một người đàn ông chính trực trong sạch.

Tuy nhiên, báo cáo ngày hôm nay có chút khác so với bình thường.

“ Hôm nay cậu ta đã làm gì?”

“ Báo cáo hoàng tử, công tước Damien đi dạo dưới phố ạ.

Ngài ấy mua một túi táo từ một bà cụ và trả cho bà ấy số tiền gấp mười lần.

Sau đó ngài ấy chia toàn bộ số táo cho những đứa trẻ nghèo và đưa thêm cả tiền cho chúng nữa.”

“ Cậu ta...!làm vậy?” Michael không chắc chắn vào những gì mình đã nghe.” Cậu ta có phá hủy tiệm của bà cụ sau đó không? Cậu ta có bắt cóc, hay ít nhất là chà đạp một trong số những đứa trẻ đó? Cậu ta làm cái gì trong khu ổ chuột đó vậy chứ!”

“ Không thưa ngài.

Công tước chỉ làm vậy và rồi trở về một ngôi nhà cũ nát.

Dựa theo những gì thần nghe được, ngài ấy muốn sửa sang lại ngôi nhà và cung cấp đồ ăn cho họ.

Ngôi nhà đó là ngôi nhà chứa những người tàn tật bị bỏ rơi.”

Một tình báo khác thêm vào” Thưa hoàng tử, thần đã hỏi người phụ nữ già đó rằng bà ta có biết gì về công tước Damien không.

Bà ta chỉ nói rằng Công tước Damien không bao giờ tiết lộ danh tính, nhưng ngài ấy thường đến Misven và giúp đỡ những người nghèo ở đó.

Bà ta nói rằng ngài ấy là một người đàn ông cực kì tốt bụng”

Michael cảm thấy khó khăn với những lời báo cáo.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một Công tước nổi bật như vật sẽ tới những con phố bẩn thỉu và cứu giúp mọi người ở đó.

Thậm chí Michael còn cau có bất cứ khi nào đặt chân vào khu ổ chuột đó, bởi vì chỗ đó quá bẩn thỉu và hôi thối.

Do vậy, Michael thường xuyên phớt lờ vùng Misven đó.

Misven không phải là một địa điểm tốt để đại diện cho vinh quang của Vương quốc Thánh.

“ Các ngươi có thể giải tán.” Hoàng tử Michael nói.

Các tình báo biến mất ngay lập tức.

Hoàng tử Michael dường như đang suy ngẫm rất nhiều.

Anh vẫn chưa thể tin hoàn toàn những gì mà người do chính anh cài vào bẩm báo.

Một quý tộc không thể nào làm được điều đó.

“ Có lẽ ta đã sai về cậu...!có lẽ đó thực sự là một người không có đức tin nhưng có trái tim ấm áp.”

“ Vậy nên, ta tội lỗi hơn cả người không có đức tin sao?”

Michael nghiến răng, anh dùng nắm đấm đập bàn cho đến khi mọi thứ trên bàn vỡ vụn.

“ Ta sẽ tự mình kiểm tra điều đó.

Ta sẽ không tin cho đến khi ta tự nhìn thấy điều đó bằng chính đôi mắt của mình!”

----

Ding!

“ Huh, cái gì vậy?” Vân Ngọc đang bận rộn sắp xếp lại số tiền quyên góp cho nhũng người bị bỏ rơi ở phố Misven.

Tất cả là quỹ của công quốc.

Mặc dù cậu giàu có, nhưng việc chi tiêu không kiểm soát rất dễ dẫn đến phá sản...

Pupa lướt xung quanh Vân Ngọc và nói” Breakmeter 45%, Fatemeter 20%, xin chúc mừng kí chủ!”

“ À, người của anh ta chắc hẳn đã báo cáo về phát hiện của họ rồi.” Vân Ngọc mỉm cười rạng rỡ.

“ Mi không thấy tao khá giỏi sao, Pupa? Tao có thể liên tục nâng Breakmeter mà không gặp vấn đề gì đáng kể.”

Vân Ngọc nhìn hệ thống với đôi mắt sáng lấp lánh, biểu cảm của cậu giống như đang muốn nói “ khen tao đi khen tao đi” với hệ thống.

Nhưng Pupa chỉ đáp lại bằng sự im lặng và vụt biến mất.

Cằm của Vân Ngọc nâng lên cao, cậu thực sự rất tự hào về thành quả của cậu.

Hóa ra, thật dễ dàng cho cậu để tăng Breakmeter của kẻ cuồng tín này.

Vân Ngọc tập trung một lần nữa với ngân sách và chuẩn bị cho một chương trình vào sáng mai.

Vân Ngọc rời đi vào sáng sớm.

Cậu đến ngôi nhà cũ đó và gặp người phụ nữ ngồi trên xe lăn.

Vân Ngọc nói với người phụ nữ rằng họ sẽ cần phải di chuyển đến chỗ khác trong vài ngày cho đến khi việc sửa sang ngôi nhà hoàn tất.

Có khoảng chừng mười người đang sống trong ngôi nhà này, họ đều là những người bị khuyết tật hoặc biến dạng.

Michael quan sát công tước từ đầu tới cuối, anh cảm thấy ghê tởm với sự biến dạng khủng khiếp của họ, mặc dù anh cũng cảm thấy thương hại, anh sẽ không chạm vào họ hoặc thậm chí mang họ đến ngôi nhà khác gần đó để di chuyển trong vài ngày.

Michael đi theo Vân Ngọc, người đã giúp đỡ những người này.

Tất cả họ đều bẩn thỉu nhơ nhuốc, bốc mùi và không hề dễ chịu khi nhìn; nhưng Vân Ngọc hiện đang nhẹ nhàng đút cho một người đàn ông ăn.

Người đàn ông đó không có tay và bàn chân của hắn ta bị xoắn lại một cách khó chịu.

“ Ng-ngài, ngài không cần phải đút cho tôi...!ngài có thể để cái bát trên đất, tôi sẽ tự mình ăn...” người đàn ông đó cầu xin.

Vân Ngọc lắc đầu và cho hắn ta ăn cẩn thận” Anh không phải là một chú cún, không nên ăn như thế.

Ít nhất, không phải trước mặt tôi.”

“ Thưa ngài, làm ơn đừng quá tốt bụng với chúng tôi.

Chúng tôi chỉ là những kẻ bị bỏ rơi.

Chúng tôi không có một chút lợi ích nào cho ngài!” Một người đàn ông khác cầu xin.

Hắn ta không quen nhìn thấy một người rõ ràng là rất sạch sẽ và cao quý, nhưng những gì cậu làm bây giờ lại không hề thanh lịch một chút nào.

“ Thưa ngài...!làm ơn đừng đối xử quá tốt với chúng tôi...” người phụ nữ ngồi trên xe lăn nói” Ngài là một người thật sự tốt bụng, thưa ngài.

Nhưng chúng tôi đã bị bỏ rơi bởi Chúa từ rất lâu...!Chúng tôi, chẳng khác gì những con động vật ngoài kia...”

“ Bị bỏ rơi bởi Chúa..” Michael cảm nhận được cụm từ đó đã đánh mạnh vào trong tim anh.

Những người kia rõ ràng không có vẻ ngoài ưa nhìn, không có ích lợi gì cho xã hội, và chỉ đang tồn tại như một gánh nặng cho người khác.

Nhưng...!liệu họ có thực sự bị ruồng bỏ bởi Chúa?

Vân Ngọc lắc đầu “ Mọi người đã từng gϊếŧ người chưa? Đã từng tổn thương ai đó trong cuộc đời chưa? Nếu câu trả lời là chưa, vậy thì Chúa sẽ không bỏ rơi ai cả.

“ Vân Ngọc mỉm cười.

“ Tôi là một người không có đức tin, nhưng tôi tin rằng, nếu Chúa thực sự tồn tại, Ngài sẽ không bỏ rơi những ai chưa bao giờ hãm hại kẻ khác.

Ngài là vị Thần của sự tốt bụng, phải không?”

Michael cảm thấy hơi thở của anh ngày càng nặng hơn khi Công tước nói những lời đó.

Công tước nói điều đó với biểu cảm nhẹ nhàng nhất có thể để chữa lành nỗi đau của những người bị bỏ rơi này.

Nhưng đối với Michael, nó giống như một con dao sắc nhọn đâm vào tim anh.

Bởi vì anh đã làm hại những người khác, hàng trăm con người.

Anh đã tàn sát tất cả họ nhân danh Chúa.

Nhưng bây giờ, anh phải tự hỏi” Nếu Chúa là vị thần của lòng tốt, Ngài sẽ chấp nhận cách làm của mình sao? Tất cả họ đều phải đối mặt với công lý bởi họ là những người xấu xa không có đức tin, những người từ chối cải đạo.

Nhưng hầu hết trong số họ không bao giờ làm hại người khác...”

Đôi mắt của Michael không rời Vân Ngọc một khắc nào.

Anh càng nhìn vào vị công tước không có đức tin ấy, anh càng thấy công tước có một thứ khí chất đặc biệt.

Bởi vì cậu là người đầu tiên dám hành động như vậy, cậu ấy không cần phải cưỡi gió đạp mây như những vị thần phiêu diêu tự tại, cậu quyết định bước xuống và tiến tới khu ổ chuột để giúp đỡ những con người khốn khổ.

“ Nếu..

nếu những gì công tước Damien nói là đúng, rằng ta là một người tội lỗi hơn cả những người không có đức tin?”

Vân Ngọc rời khỏi ngôi nhà sau khi sắp xếp mọi thứ cho những người họ có thể sống ở đây trong một khoảng thời gian.

Khi cậu rời khỏi ngôi nhà đó, cậu được chào đón bởi một người đàn ông trùm đầu.

Lông mày của Vân Ngọc nhướng cao khi cậu nhận ra người đàn ông trùm đầu này là ai, cậu hỏi trong sự cảnh giác.” Ngài đang làm gì ở đây vậy, thưa Ngài?”

Michael nhìn chằm chằm vào Công tước một cách đăm chiêu và nói “ Cậu quả thật là một diễn viên giỏi.” (GinGin: giỏi thế nào thì sau cũng nà của anh tất đấy sướng chưaaa).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.