Ngay cả Lăng Tiêu cũng hiểu vì sao Hàn Thiên Băng lại luôn ra vẻ ngạo mạn như thế, bởi vì cô ta cho mình là chúa cứu thế, mang trong người sứ mệnh cứu vớt những sinh mệnh nhỏ bé ngoài kia, cô ta tới đây chính là để cứu vớt nhân loại, nhưng cô ta không biết, rốt cuộc bản thân cũng chỉ là một cái công cụ của hệ thống.
Hàn Thiên Băng từ trong miệng hệ thống biết được mình phải đi công lược tang thi vương, cô ta lập tức biểu hiện ra không vừa lòng, mấy con tang thi ghê tởm ấy còn xứng đáng đứng cạnh cô?
Nhưng mà khi vừa thấy nhan sắc của Diệp Kỷ cô ta đã ngây ra một lát, con tang thi này không giống như cô ta nghĩ, hắn ta không có bốc ra mùi ghê tởm như những con tang thi khác, thập chí trông hắn còn hông khác gì người thật như bọn họ, từng làn da, từng mạch máu không khác bọn họ là bao, con mắt hắn ta cũng đang chăm chú nhìn vào cô, Hàn Thiên Băng bỗng không thể nói lên lời..
Nếu như so sánh, Hàn Mạc Thần có khí chất giống như cô ta, cao lãnh lạnh nhạt với nhân thế thì Kỷ Diệp đây chính là loại dính vào khói lửa phàm trần, nhưng trông hắn lại không dung tục như kẻ khác, mà lại mang tới cho người ta cảm giác hào hoa phong nhã, nhất là ánh mắt phong tình vạn chủng của hắn ta còn đang nhìn chằm chằm cô, khiến tim cô không khỏi đập nhanh hơn một chút.
Tuy làn da của Kỷ Diệp trắng hơn người thường, nhưng mà điều đó vẫn không đủ để che dấu đi khuôn mặt tuấn lãng vô song này.
Kỷ Diệp có chút hứng thú với Hàn Thiên Băng, hắn đi tới, miệng nhả ra vài tiếng nói vô cùng lưu loát, âm thanh trầm ấm dễ nghe mà tới đứng trước mặt Hàn Thiên Băng, hai tay đúng ở túi quần, Kỷ Diệp hiên ngang nói, giọng điệu không khác mấy tên tổng tài bá đạo trong ngôn tình là bao: “nữ nhân này thật thú vị, đi theo bổn vương, bổn vương sẽ..”
Lời còn chưa nói xong, vài giọt máu đã bắn lên mặt của Hàn Thiên Băng, cũng là lúc này, mọi người ở đây chỉ thấy một cái đầu lọc cọc rơi xuống đất, nó không phải cái đầu nào khác mà chính là của tên tang thi vương vừa rồi!
Lăng Tiêu thu kiếm lại, quan tâm mà hỏi Hàn Thiên Băng: “Băng Nhi, em không sao chứ?”
Lúc này hàn Thiên băng ngây ra như phỗng, cô ta không biết từ lúc nào mà Dương ca lại đi đến gần mình, cũng không biết từ lúc nào mà đầu của đối tượng mà cô muốn công lực đã rơi xuống đất, càng không ngờ tới là vì sau hắn có thể dễ dàng xử lý tang thi vương tới như vậy.
Khuôn mặt vặn vẹo cùng với máu tanh nhớp nháp dính đầy trên mặt Hàn Thiên Băng hiện giờ, khiến nhan sắc của cô ta đi xuống không ít, chỉ là cô ta còn chưa nói được một lời thì cả người đã ngã xuống đất, trực tiếp ngất đi.
Lúc này chẳng quản tang thi vì không có người điều khiển mà trở lên nổi loạn, Hàn Mạc Thần lạnh lùng đi tới mà đỡ lấy Hàn Thiên Băng, lúc đi tới, còn hắn ta không quên trừng mắt với Lăng Tiêu, qua một lúc người cô ta bỗng co giật từng hồi, sau đó thân thể cũng bị cháy đen cả lên.
Chỉ có Hàn Mạc Thần đau lòng mà nhìn cô ta, Lăng Tiêu luyến tiếc lắc đầu, a, quả nhiên là chân ái mà.
Cũng may bọn họ mang theo nhiều người, mà tang thi bị Kỷ Diệp tới đây lại không nhiều, cũng bởi vậy mà bọn họ có thể miễn cưỡng chống trả được tang thi.
Vất vả thu thập hết súng đạn, lúc này đội ngũ mới mang đồ trở về, mà Hàn Thiên Băng từ lúc đó tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Lăng Tiêu cũng lười đi xem cô ta, hắn nhìn Cố Trì đang nhìn chằm chằm tang thi vương với ánh mắt khó hiểu.
Im lặng một lúc Cố Trì mới nói người đi bê xác và cái đầu của Kỷ Diệp về.
Theo như Cố Trì biết thì người tang thi vương cứng cáp hơn những loại tang thi lúc trước rất nhiều, không phải là chỉ cần tuỳ tiện dùng một đồ vật sắc nhọn là khiến nó bị thương được, cho dù có muốn dùng bom đạn để nổ nó thì cũng khó, hắn không biết rằng người bên cạnh lúc trước đã dùng vật liệu gì để chém nó dễ dàng như vậy.
Nhưng mà thanh kiếm lúc sáng Lăng Tiêu dùng để chém đầu tang thi sớm đã chẳng thấy đâu, Cố Trì cũng không có ý hỏi nhiều, có lẽ cũng là do ngại bẩn.
Sau khi Hàn Thiên Băng tỉnh lại thì việc đầu tiên cô ta làm là đi tìm Lăng Tiêu, lần này cô ta không còn kiêu căng tự mãn như trước nữa, ánh mắt hiện ra đầy tơ máu, con ngươi đỏ bừng, nhìn Lăng Tiêu không khác gì gặp phải kẻ thù chết cha chết mẹ, không nói một lời, Hàn Thiên Băng vừa thấy Lăng Tiêu mở cửa phòng ra thì đã dùng băng truỳ đâm về phía hắn: “đi chết đi! Tất cả đều là tại mày!”
Sau khi đối tượng nhiệm vụ chết đi thì hệ thống thậm trí còn có ý định muốn từ bỏ cô, cũng may cô còn có bàn tay vàng và bản lĩnh ở kiếp trước, không thì hệ thống sẽ không chút lưu luyến gì mà rời đi rồi.
Thật ra là Hàn Thiên Băng nghĩ nhiều, trên tay cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng, hệ thống tốn nhiều năng lượng lắm mới đưa cô ta tới nơi này thì sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Nhưng nếu không đánh chết người trước mặt này thì Hàn Thiên Băng không tài nào hả giận được, đều tại hắn khiến cô trở lên chật vật như vậy, đều tại hắn mà khiến cô hai lần làm nhiệm vụ thất bại.
Lăng Tiêu vừa tránh đi băng dị năng của Hàn Thiên Băng vừa nói, hắn cũng không ra tay đánh trả cô ta; “Băng nhi, em làm sao vậy? Em trách anh không tốt ư?”
“Băng nhi là trách anh lúc ấy không kịp thời tới giúp em ư? Em cũng biết hắn là tang thi vương..”
“Anh câm miệng cho tôi!!”