Phượng hoàng nhất tộc trong truyền thuyết mạnh bao nhiêu? Đã vậy trên thế gian này cũng chỉ còn một con duy nhất, nhân loại lòng tham vô đáy, căn bản đến quyền hạn cơ bản nhất của một con phượng hoàng nó cũng không có. Tất cả tu sĩ sẽ coi nó như một thứ sủng vật, tương đương với một loại pháp bảo vô giá có thể tăng cường thực lực cho bản thân mà thôi.
Nhân lúc con phượng hoàng này vẫn chỉ là ấu tể, thực lực ý thức còn đang yếu, bọn họ sẽ không tiếc cái giá nào để đoạt lấy.
Đứng đầu tam giới, một thứ hấp dẫn như vậy có ai mà không muốn.
Vậy nên Bắc Thanh Vân đã mạnh mẽ thu hắn làm đệ tử của mình, chỉ cần Lưu Dương còn đứng dưới con mắt hắn, hắn sẽ ngăn chặn không cho tai hoạ xảy ra.
Chỉ là không ngờ rằng sau này chính Bắc Thanh Vân lại yêu luôn đồ đệ mà mình vẫn luôn chú ý bảo hộ này.
Tới cuối cùng thân phận của hắn vẫn là bị bại lộ, Bắc Thanh Vân khi ấy cũng đã chết.
Phải nói là Bắc Thanh Vân trong cốt truyện cũng chỉ là một cái pháo hôi không hơn không kém, bảo vệ nam chính cả đời, cuối cùng lại trơ mắt nhìn hắn đi bên bảy nam nhân khác.
Chậc chậc, thật sự quá cẩu huyết a.
Trí nhớ của nguyên chủ không đầy đủ, vậy nên Lăng Tiêu cũng không hiểu vì sao Nam Thính Phong một hai phải trả giá một phần linh hồn của mình để đi công lược Bắc Thanh Vân.
"Ngươi, ngươi.." Lưu Dương thấy Lăng Tiêu không để ý tới mình liền tức giận tới tái mặt, hắn đưa tay chỉ vào người đối diện cả nửa ngày trời vẫn không nói được câu nào.
"Làm sao, chẳng lẽ sư phụ ngươi không dạy ngươi phải kính già yêu trẻ, lễ phép với trưởng bối, một tên nhãi con vắt mũi chưa sạch như ngươi còn dám đứng ở trước mặt ta nhảy nhót?" Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt lúc này phá lệ sắc bén, bên trong còn ẩn chứa nhàn nhạt sát khí.
Hắn thân là nguyên soái của dải ngân hà, vượt qua không biết bao nhiêu tử trận, một tay thống nhất hệ tinh tế, từ trước tới nay mọi người đều đối với hắn cung kính nghe lời, làm gì có ai dám đứng trước mặt hắn khoa chân múa tay?
Hắn không cho phép, ngay cả thời điểm làm nhiệm vụ cũng không được.
Mặc kệ hắn là vai chính hay không phải vai chính, kẻ mạo phạm hắn, chỉ có một con đường..chết!
"Ngươi còn dám sỉ nhục sư tôn ta! Thật hay, đến bây giờ một tên tà môn ngoại đạo cũng dám khinh thường người của Thục Sơn Phái! Ngươi có tin ta, ta cho người tới bắt ngươi lại không, tự ý xông vào Thục Sơn Phái, đã vậy còn đi vào cấm địa của bọn ta, ngươi nghĩ mình thiên hạ vô địch, không ai bắt được ngươi hay sao?"
"Cho ngươi năm giây, mau quỳ xuống đập đầu xin lỗi bổn đại gia, bổn đại gia sẽ, sẽ.." Lưu Dương vốn đang kiêu ngạo nói bỗng nhiên giọng điệu có chút ngập ngừng, thần sắc hơi hoảng sợ nhìn người kia.
Nguyên bản con ngươi màu đen đã chuyển sang màu đỏ đậm, bên trong ẩn chứa vô số sát khí.
Lưu Dương kinh hoảng không tự chủ được mà lùi vài bước, lắp bắp nói: "ngươi, ngươi..ngươi đừng qua đây, ngươi còn không biết mình đang ở đâu hay sao? Thục Sơn Phái! ngươi, ngươi giết ta thì sư phụ ta cũng không tha cho ngươi.."
Không biết trong tay Lăng Tiêu từ bao giờ đã cầm một thanh kiếm đen dài, trên lưỡi kiếm còn khắc vô số hoa văn kỳ quái, chuôi kiếm được khảm một viên ngọc thạch đỏ rực, thanh kiếm theo giống như tâm trạng của chủ nhân mà toả ra vô số sát khí.
Lưu Dương không nhịn được nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch mà quát lớn lên: "ngươi đừng qua đây! Ta nói ngươi dừng lại! Đừng qua đây!"
Nhưng người kia giống như không nghe thấy, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một vật chết mà đi tới.
Cùng lúc đó âm thanh hệ thống bên cũng vang lên không ngừng trong đầu Lăng Tiêu, toàn bộ đều là gấp gáp cùng lo lắng [Lăng Thiếu, ngài dừng tay..dừng tay, nam chính không thể chết]
[Lăng Thiếu, ngài bình tĩnh lại]
[Lăng Thiếu, Lăng Thiếu!!]
Bởi vì trải qua vô số trận chiến, trải qua vô số sinh tử nên trên tay Lăng Tiêu dính không ít máu tươi, cả người dính đầy huyết sắc, máu tanh của kẻ thù.
Vậy nên tâm tính của hắn cũng không được bình lặng như kẻ thường, đôi khi hắn chỉ cần động vào một chút huyết, bị kẻ khác khiêu khích một chút thì lý trí của hắn liền không giữ được tỉnh táo.
m thanh, giác quan tất cả như bị phong bế, trong đầu hắn lúc này cũng chỉ có một chữ giết! Giết kẻ đối diện, giết tất cả những kẻ cản đường hắn.
Hệ thống bên kia gần như kêu gào tới khàn cả giọng cũng không thể lay chuyển được ý trí của hắn.
Dáng vẻ của Lăng Thiếu lúc này chính là dáng vẻ mà nó thấy đáng sợ nhất.
Khi trước nó gặp hắn chính là ở chiến trường, Lăng Thiếu bị chính người mình luôn bảo vệ, người mình tin tưởng nhất liên kết với kẻ thù hãm hại.
Khi ấy, Lăng Thiếu bị đám người tinh tế vây quanh tứ phía bên trên còn có chiến hạm sẵn sàng cho người ném lưu đạn xuống giết hắn bất cứ lúc nào.