Xuyên Nhanh: Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 20: Thế giới 1: THANH MAI TRÚC MÃ (20)




Nhìn đồ ăn chất đầy trong chén, Khả Lạc đã quá quen thuộc với chuyện này, cô bình tĩnh ăn cơm, rảnh thì gắp đồ ăn cho Quân Hàn.

Ông Doãn, bà Doãn và Dương Phong Triệt với vẻ mặt bất ngờ, nhất là Dương Phong Triệt. Ông Doãn chỉ nghĩ là tại Quân Hàn và Khả Lạc chơi với nhau từ bé, gắp đồ ăn cho nhau thì chắc cũng bình thường thôi. Bà Doãn lại khác, lúc này bà chắc chắn mối quan hệ giữa Quân Hàn và Khả Lạc đã không dừng ở mức thanh mai trúc mã nữa.

Dương Phong Triệt thấy Quân Hàn gắp đồ ăn cho Khả Lạc, có chút ghen tức, hắn cũng gắp một miếng sườn thả vào chén của Khả Lạc, nhìn miếng sườn do Dương Phong Triệt gắp, Khả Lạc dừng đũa lại, nói:

- Phong Triệt, cậu không cần gắp đồ ăn cho tôi đâu.

Dương Phong Triệt nghe vậy, cơn giận lên cao, đập đũa xuống bàn, tiếng kêu vang dọi:

- Vậy tại sao lúc Quân Hàn gắp thì cậu lại không từ chối.

- Cậu ấy thì khác.

Thấy Khả Lạc bao che Quân Hàn, Dương Phong Triệt càng ức chế:

- Tôi mới là hôn phu của cậu, không phải Quân Hàn.

Khả Lạc nhìn thẳng vào mắt Dương Phong Triệt:

- Chúng ta sẽ sớm kết thúc mối hôn ước này, cậu đừng lôi danh hiệu vị hôn phu ra để đè ép tôi.

Nghe đc lời tuyên bố của KL, tai Dương Phong Triệt ù đi, con tim hắn giờ đau lắm, như bị hàng trăm, hàng ngàn con dao khứa vào.

Khả Lạc thấy nam chủ đơ người bất động, còn châm chọc thêm một câu, giọng cô dần nức nở nói:

- Hồi đó tớ còn quá ngốc nghếch, nghĩ rằng thứ tình cảm đối với cậu là yêu, nhưng không phải đó chỉ là sự phụ thuộc, giờ đây tớ đã biết bản thân mình thật sự yêu ai rồi, người tớ yêu là Quân Hàn.

Dương Phong Triệt không ngờ lại có 1 ngày chính đôi tai hắn lại đi nghe vị hôn thê của mình đi công khai người yêu cho mình nghe.

Nếu là hắn trước đây có lẽ hắn sẽ rất vui mừng mà thẳng tay hủy đi hôn ước, nhưng bây giờ hắn lại chẳng muốn chút nào, sâu trong mắt hắn như đang giấu nhẹm đi nhưng dòng nước mắt.

Không chỉ nam chủ Dương Phong Triệt bất ngờ mà ngay cả ông bà Doãn và Quân Hàn cũng có chút bất ngờ. Ông Doãn không ngờ con gái mình lại thích người bạn thân của nó, bà Doãn dù đã đoán lờ mờ nhưng nghe chính miệng Khả Lạc nói thì vẫn bất ngờ.

Quân Hàn không tin là Khả Lạc lại nói yêu anh trước mặt ông bà Doãn, anh có chút hạnh phúc, vậy anh và cô có thể mãi bên nhau rồi.

Dương Phong Triệt đang thầm tự hỏi: " Tại sao ông trời lại thích trêu đùa người như vậy chứ? Lúc cô yêu hắn, hắn lại chán ghét. Đến khi hắn đã yêu cô rồi thì cô cũng đã phai mòn tình cảm, thậm chí đã yêu một người khác. ", như không chấp nhận sự thật này, anh nói:

- Doãn Lạc, cậu đừng mong hủy hôn ước.

Nói rồi, anh xin phép ông bà Doãn rồi rời đi liền, trước khi đi còn liếc xéo Quân Hàn.

Trên bàn ăn lúc này chỉ còn lại bốn người, không khí hơi im lặng, tĩnh mịch, bà Doãn vờ ho vài tiếng, nói:

- Mau ăn đi, đồ ăn nguội lại không ngon bây giờ.

Mọi người cầm đũa tiếp tục ăn cơm. Ăn xong, Khả Lạc cùng bà Doãn dọn dẹp bát dĩa, ông Doãn và Quân Hàn ra phòng khách ngồi đợi.

Lúc này, bà Doãn kéo tay Khả Lạc ra phòng khách ngồi, cô ngồi cùng Quân Hàn, đối diện là ông bà Doãn.

Ông Doãn nhìn chằm chằm Quân Hàn, lên tiếng:

- Khai báo.

Bà Doãn thấy ông Doãn lớn giọng với con rể tương lai thì có chút bực mình, tay bà véo hông ông Doãn, ông Doãn quay ra nhìn bà Doãn, mặt mếu máo.

Quân Hàn vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ nhàng nói:

- Chú Doãn, cháu và Lạc Lạc đang yêu nhau ạ.

Anh nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan nhau, ánh mắt anh dần mềm mại hơn:

- Cháu hứa sẽ chăm sóc tốt cô ấy, xin hai người giao cô ấy cho cháu.

Ông Doãn lúc này có cảm giác cải trắng nhà mình bị heo ôm, heo là ai á? Đương nhiên là tiểu tử Quân Hàn này rồi.

Bà Doãn thì khác, bà hiền từ nhìn Quân Hàn, có chút do dự nói:

- Tiểu Hàn à, cháu thấy đấy, Lạc Lạc sắp phải mang lên mình danh từng hủy hôn ước, lỡ cha mẹ cháu không chấp nhận con bé thì sao.

Quân Hàn lắc đầu, chắc chắc nói:

- Không đâu ạ, mẹ cháu rất quý Lạc Lạc, bà ấy mong Lạc Lạc về làm con dâu lâu lắm rồi, nên xin dì an tâm.

Bà Doãn đưa mắt nhìn Khả Lạc, cảm nhận ánh mắt của bà Doãn, cô mềm dịu, thẹn thùng nói:

- Ba mẹ, chúng con yêu nhau, xin hai người thành toàn. Con trưởng thành rồi, sẽ không bướng bỉnh như lúc theo đuổi Dương Phong Triệt nữa, vả lại Tiểu Hàn rất tốt với con, ở bên anh ấy con chắc chắn sẽ hạnh phúc.

Ông bà Doãn nhìn Khả Lạc lớn lên, từng nhìn thấy cô cố chấp chạy theo đuôi Dương Phong Triệt, nhìn cô từng thất vọng, ủ rũ lại ấm ức vì hắn ta, giờ đây, họ lại nhìn cô từ bỏ đoạn tình cảm ấy, bắt đầu với một nam nhân tốt hơn, thâm tâm của ông bà Doãn rất hạnh phúc, vui mừng, mong con gái họ có thể bình bình an an, luôn luôn vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.