Xuyên Nhanh: Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 125: Thế giới 5: DU NGOẠN 〈13〉




Hứa Hoài Chu sững sờ nhìn Khả Lạc, anh cố trấn tĩnh bản thân dù tay đã có chút run lẩy bẩy, anh gượng cười hỏi:

- Là do tôi làm gì khiến em không vừa ý sao? Hay là do tôi chọc giận em, nếu vậy thì cho tôi xin lỗi.

Khả Lạc bước đến đỡ anh xuống thang, cô ngước mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói:

- Không phải do anh, là do tôi. Có vẻ như gia đình tôi đã xảy ra chút rắc rối nên tôi cần quay về xử lí, mấy ngày sắp tới chắc tôi sẽ không đến đây được.

Cô chăm chú nhìn Hứa Hoài Chu, thấy anh im lặng không đáp, cô thở dài nói tiếp:

- Hoài Chu, tạm biệt!

Anh mãi nhớ bóng lưng rời đi của cô, Hứa Hoài Chu có lẽ đã khắc bóng dáng Khả Lạc vào tim mình rồi...

Khả Lạc lái xe về Thời gia. Vừa vào nhà đã thấy Hồ Tầm đứng ở trên lầu, bà ta chán ghét nhìn cô, cao ngạo nói:

- Lên đây nói chuyện.

Cô nhướng mày nhìn bà ta, thản nhiên đi lên lầu, Khả Lạc mở cửa phòng mình, cô nói:

- Vào đi.

Cửa phòng đóng lại, Khả Lạc ngồi ngạo nghễ trên ghế, với tư thế là chủ cuộc chơi, cô không thể nhường nhịn người phụ nữ trước mắt:

- Hồ Tầm, tâm tư của bà tôi biết hết.

Hồ Tầm đứng trước cô, bà nghe vậy liền nhếch mép:

- Vậy thì đã sao? Cho dù ngươi có nói cho lão Thời Khúc thì lão cũng chẳng tin ngươi đâu!

Khả Lạc nhẹ tay gõ vài nhịp lên bàn, cô ngẩng đầu nhìn bà ta, lên tiếng:

- Bà tự cao quá đấy. Nếu như cậu con trai bà biết được bà nham hiểm hơn những gì cậu ta nghĩ thì như thế nào nhở?

Hồ Tầm liếc mắt nhìn cô, trong lòng thầm chột dạ, ngoài mặt lại giữ tư thế sang trọng:

- Ngươi nói gì ta nghe không hiểu.

Cô cong môi cười, tay lấy chiếc usb trong ngăn kéo cắm vào laptop, đoạn ghi âm kéo dài chỉ năm phút cũng khiến Hồ Tầm phát hoảng. Bà ta nhíu mày nhìn cô:

- Ngươi!

Chợt cửa phòng mở ra, Thời Lễ đứng bên ngoài nhìn vào, cậu lạnh nhạt nhìn Hồ Tầm:

- Mẹ, người khiến con thất vọng quá.

Nói rồi cậu liền chạy đi mất. Hồ Tầm căm phẫn nhìn Khả Lạc, bà ta lên tiếng đe dọa cô liền chạy theo Thời Lễ:

- Ngươi coi chừng ta đấy.

Cô bình tĩnh nhìn bên ngoài trời, mây đen dần dần kéo đến, bầu trời quang đãng ban nãy giờ đã mù mịt. Rút chiếc usb ra khỏi laptop, cô nhếch mép cười khinh miệt.

Hồ Tầm lúc này đang rối rít kêu gọi bảo vệ đi tìm Thời Lễ. Mấy tiếng trôi qua, trời dần rớt hạt, mưa càng lúc càng lớn lại kèm theo gió lớn, mà vẫn chưa tìm thấy Thời Lễ, trong lòng bà càng lo lắng cho an nguy của cậu.

Trời sẫm tối, Khả Lạc chậm rãi xuống lầu, cô thấy dưới lầu bây giờ đang chìm vào rối loạn, mọi người rối rắm lo lắng vì chưa tìm thấy Thời Lễ. Khả Lạc nắm chặt tay, cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài, đăm chiêu một hồi thì lấy chiếc ô chạy ra khỏi Thời gia.

Mưa vẫn chưa có dấu hiệu tạnh, Khả Lạc vẫn chạy dưới mưa, cô đi đến những nơi Thời Lễ đừng đến nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng cậu...

Tâm trạng Khả Lạc dần có chút hoảng, cô dừng chân lại, cố giữ bình tĩnh suy nghĩ xem nơi cậu có thể đến, chợt cô nghĩ đến một nơi liền chạy nhanh đến đó.

Dưới chân cầu, Khả Lạc tiến đến phía Thời Lễ, cậu lúc này ro rúm vì lạnh, cả người ướt sũng, chẳng còn dáng vẻ tự tại thuở nào. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cậu, Thời Lễ chuyển mắt nhìn Khả Lạc, cậu thầm thì nói:

- Tôi thay mẹ tôi xin lỗi. Tôi không ngờ mẹ tôi lại muốn hại cô như vậy, Thời Lâm, xin lỗi.

Phải, Hồ Tầm đã cho người vào hôm diễn ra buổi giá đến hại Khả Lạc, nếu cô chết thì bà ta sẽ đút lót cho tòa, sẽ đảm bảo mấy người đó không phải ngồi tù.

Khả Lạc trầm ngâm, cô mỉm cười nhìn cậu, vươn tay xoa đầu Thời Lễ:

- Lỗi của mẹ em nên em không cần phải xin lỗi chị đâu.

Thời Lễ cúi thấp đầu, hai tay cậu nắm vào nhau, bối rối lên tiếng:

- Thời Lâm, có phải vì mẹ tôi nên cô mới không thích tôi, phải không?

Cô đơ người nhìn cậu, khóe môi hạ xuống, cô lạnh nhạt nói:

- Thời Lễ, tôi không có tình cảm nào với cậu. Không phải do mẹ cậu, càng không phải do cậu, chỉ đơn giản là tôi không thích cậu.

Khóe mắt Thời Lễ ửng đỏ, tay cậu nắm lấy tay cô như níu kéo cô ở lại, Thời Lễ tức giận quát:

- Vậy tại sao ban đầu cô lại đối xử tốt với tôi, tại sao lại cho tôi cơ hội được vào công ty làm, không thích tôi vậy sao lại cứ cho tôi hi vọng?

Khả Lạc rút tay khỏi tay cậu, cô quả thật không ngờ bản thân lại vô tình khiến cậu hiểu lầm, cô lên tiếng:

- Tôi đối xử tốt với cậu vì tôi là chị cậu, tôi đưa cậu vào công ty vì ba muốn thế, còn vì sao cho cậu hi vọng? Vốn dĩ đó chỉ là cách tôi đối xử bình thường thôi. Thời Lễ, từ trước đến giờ đều do cậu một mình đa tình.

Thời Lễ như đạp phải đuôi, cậu đẩy cô ra xa mình liền bỏ chạy, Khả Lạc nhìn theo cậu, cuối cùng cô cũng phải đuổi theo, Khả Lạc hét to:

- Tiểu Lễ, mau về nhà đi, mẹ cậu đang tìm cậu đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.