Hạ Cửu Dương trầm mặc, cuối cùng anh hạ quyết định, lên tiếng:
- Lạc Lạc, chuyện thực hiện nhiệm vụ ngươi cứ để ta làm, ngươi cứ thoải mái vui chơi đi.
Khả Lạc mở bừng mắt, nhìn Hạ Cửu Dương trừng trừng, cô hoài nghi nói:
- Ngươi bị vong nhập hả? Sao tính cách khác trước vậy?
Anh vươn tay gõ trán cô, ánh mắt sủng nịch, nhẹ giọng nói:
- Là do ta thất hứa, vốn dĩ ta nói sẽ đưa ngươi đi du ngoạn nhưng cuối cùng ngươi vẫn phải làm nhiệm vụ. Thôi thì lần này ngươi cứ giao ta làm cho, nhiệm vụ lần này cũng không khó.
Cô gật đầu tán thành ý kiến của Hạ Cửu Dương, vui vẻ đáp ứng anh:
- Hảo, vậy ngươi có gặp rắc rối gì thì cứ nói với ta.
Nói xong cô liền từ ghế chạy nhanh ra khỏi cửa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt anh. Hạ Cửu Dương ngồi vào ghế, tay anh xoay bút, thở dài:
- Mê chơi vậy sao!
Khả Lạc lúc này đang lái xe, cô muốn trải nghiệm cảm giác tự do, không bị ràng buộc. Có lẽ đã lâu rồi cô chưa sống thật với chính mình, ngày ngày đóng giả theo tính cách của từng nguyên chủ, trước mặt người khác thì không được bộc lộ cảm xúc của bản thân, chỉ khi trở về " Nhân Sinh Mộng " cô mới thực sự được nghỉ ngơi nhưng khoảng thời gian ở tiệm sách quá ngắn, cô mệt...
Tinh thần rất mệt...
Dạo quanh khu phố một vòng thì Khả Lạc lái xe trở về công ty, chợt cô vô tình nhìn thấy một cửa tiệm hoa gần công ty, Khả Lạc dừng xe. Cô chậm rãi đi vào cửa tiệm hoa, bất chợt một người khiêng những khóm hoa lớn đang tiến ra bên ngoài, khóm hoa nhiều đến mức cản tầm nhìn của anh ta, Khả Lạc nhìn thấy vội lên tiếng:
- Cẩn thận dưới chân!!
Nhưng anh ấy đã vấp phải thềm cửa khiến bản thân ngã xuống, cô thở dài tiến đến đỡ anh ấy dậy:
- Có bị thương không?
Anh chàng này vội rút tay lại, lùi về sau tránh Khả Lạc, ngại ngùng nói:
- Xin lỗi, gây phiền phức cho cô rồi.
Khả Lạc đứng im ở đó, cô nhìn theo bóng lưng anh đang xếp lại những khóm hoa, đặt những khóm hoa ấy trước cửa tiệm, sau đó mới chạy về phía cô, lên tiếng:
- Tiểu thư, cô muốn mua hoa gì?
Khả Lạc mỉm cười chỉ vào thùng hoa trước mắt, cô nhẹ giọng nói:
- Hoa phong lữ, tôi mua một bó hoa phong lữ.
Chàng trai trước mắt rơi vào khó xử, ánh mắt anh ta rất đẹp, rất long lanh tựa như thiên sứ, ánh mắt ấy đang nhìn chằm chằm cô, anh ấy ngập ngừng nói:
- Cô có thực sự biết ý nghĩa loài hoa này không? Tôi nghĩ cô không hợp với chúng đâu.
Khả Lạc hơi bất ngờ, cô tiến đến lấy một đóa hoa phong lữ, nhẹ cười:
- Tôi biết, hoa này muốn nói đến sự ngu ngốc và dại dột.
Anh nhìn vẻ quyết đoán của cô, gật đầu đáp ứng. Lát sau, Khả Lạc nhìn bó hoa trước mắt có kèm theo hoa linh lan, cô thắc mắc hỏi:
- Hoa linh lan?
Chàng trai cong môi cười, lúc này cả người anh tỏa ra khí chất ôn nhu, mang cho người đối diện cảm giác rất nhu hòa, ấm áp, anh nói:
- Hoa linh lan là sự trở lại của hạnh phúc. Tôi không biết được quá khứ cô có những chuyện buồn gì, tôi chỉ hi vọng ở hiện tại và tương lai cô sẽ hạnh phúc.
Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Khả Lạc, anh ngại ngùng gãi đầu, lên tiếng:
- Xin lỗi, tôi nhiều lời quá rồi.
Khả Lạc nhìn đóa hoa, bất giác khóe môi cô cong lên, vui vẻ nhìn chàng trai ấy:
- Cảm ơn anh.
Thanh toán xong bó hoa thì Khả Lạc rời khỏi tiệm, chợt vô tình thấy một chú trung niên bước vào, cô loáng thoáng nghe thấy ông ta nói chuyện với chủ tiệm hoa, cũng chính là chàng trai ban nãy:
- Hứa Hoài Chu, nộp tiền thuê tiệm hoa mau.
Cô chỉ kịp nghe câu đó liền lên xe lái đến công ty. Khả Lạc thẳng tiến vào phòng làm việc, cô đặt bó hoa lên bàn làm việc, lên tiếng:
- Cho ngươi đấy.
Hạ Cửu Dương dừng bút, anh ngước mắt nhìn đóa hoa, vui vẻ lên tiếng:
- Thật đẹp. Ta nhớ ngươi cũng rành về ý nghĩa loài hoa lắm, vậy hoa này ý nghĩa là gì vậy?
Nụ cười trên môi Khả Lạc hơi cứng lại, cô nhìn theo hướng tay Hạ Cửu Dương chỉ vào hoa phong lữ, Khả Lạc mắt không chớp mà trả lời một cách lừa dối:
- Hoa phong lữ hay gọi là phong lữ thảo, còn về ý nghĩa thì là sự may mắn.
Hạ Cửu Dương thậm chí còn không nhận ra bản thân bị gạt, anh hào hứng ôm lấy bó hoa tiếp tục công việc. Khả Lạc lúc này gãi mũi, cứ cho rằng ý nghĩa hoa này là may mắn đi.
Cô ngồi đọc những văn kiện của công ty, còn anh thì lo những hợp đồng sắp tới. Hai người im lặng làm việc riêng, hồi lâu sau, Khả Lạc thắc mắc lên tiếng:
- Ngươi biết Hứa Hoài Chu không? Chính là chủ của tiệm hoa gần công ty này á.
Tay cầm bút của Hạ Cửu Dương khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô, gật gật đầu nói:
- Đương nhiên ta hiết anh ta chứ. Hứa Hoài Chu là nam chủ của chúng ta mà.
Nhìn vẻ mặt bất ngờ của Khả Lạc, Hạ Cửu Dương đặt bút xuống bàn, từ từ tiến về phía cô, lên tiếng đe dọa:
- Ngươi tốt nhất là đừng hại nam chủ ở thế giới này đấy, anh ta không tồi tệ như một vài nam chủ khác đâu.
Khả Lạc mỉm cười, gật đầu ngoan ngoãn đáp ứng lời anh.