Lúc bà đứng dậy, Khuyết Chu đã nhanh chóng xông lên, chân sau dùng sức, chân trước đu lên người của dì giúp việc.
Tiếng hét chói tai truyền đến, cô nhảy lên đỉnh đầu bà ta, dùng móng vuốt cào loạn tóc của bà ta sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống dưới, trốn xuống phía dưới ghế sô pha.
"AI Con mèo chết tiệt kial Hôm nay tao nhất định mẹ nó phải nhổ hết móng vuốt của mày!" Dì giúp việc tức giận nói tục.
Bà ta thật sự coi mình là chủ nhân của ngôi nhà này, mở miệng đã nói mấy lời ngông cuồng: "Tao đã làm việc ở đây bảy tám năm, nếu tao nói với Cư Hoài là mày cào tao, Cư Hoài nhất định sẽ ném mày ra ngoài!"
Hạt vừng nhỏ: "..." Cũng không biết người đàn bà này lấy đâu ra tự tin như vậy nữa!
Ở trong mắt dì giúp việc, Khuyết Chu cũng chỉ là một con mèo mà thôi, mà bà ta ở bên cạnh Cư Hoài nhiều năm hơn, biết tính cách của Cư Hoài chính là một tên biến thái độc ác, ngoại trừ người bên cạnh ra, anh đối xử với ai cũng lạnh lùng đến cực điểm.
Mặc dù con mèo này thật sự có ân cứu mạng đối với anh, vậy cũng chỉ là một con mèo mà thôi, còn có thể so với tình cảm mà bà ta đi theo Cư Hoài nhiều năm như vậy sao?
Khi còn nhỏ bà ta từng bị mèo cào nên cũng ghét mèo nhất!
Hôm nay, bà ta nhất định phải bắt con mèo chết tiệt này lại đánh một trận!!!
Thân hình mèo con linh hoạt, mặc kệ bà ta có đuổi như thế nào thì Khuyết Chu đều có thể dễ dàng tránh thoát.
Cuối cùng, cô không cẩn thận bị dì giúp việc bắt được, chân sau bị xách lên, toàn bộ lơ lửng trên không.
Vẻ mặt bà ta vô cùng dữ tợn: "Tao bắt được mày rồi!!!"
Bà ta nhe răng cười, tóc đã sớm rối tung, càng không phải nói đến vết thương bị Khuyết Chu cào trên cánh tay, nhìn chật vật không chịu nổi.
Khuyết Chu nhìn bà ta chằm chằm, trong lòng mặc niệm ba tiếng.
Khi lòng bàn tay bà ta sắp rơi xuống người Khuyết Chu, tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Ngoài cửa truyền đến một giọng nam nho nhã dễ nghe: "Xin hỏi có ai ở nhà không?”
Dì giúp việc giật mình, bà ta phân biệt được giọng nói của chủ nhân ngôi nhà này, phát hiện giọng nói này mình chưa từng nghe qua, mất kiên nhẫn nói: "Ai vậy?"
"Xin hỏi người trong nhà có thấy một con mèo màu trắng có đôi mắt hai màu không? Đó là mèo nhỏ của tôi, tôi tìm nó rất lâu rồi."
Hạt vừng nhỏ cười ha hả: "Tra nam thật sự cho rằng trên mặt của mình dát vàng sao? Từ khi nào tỷ tỷ đã biến thành mèo nhỏ của hắn?"
Nhưng Khuyết Chu vẫn phát ra một tiếng meo, hơn nữa âm thanh cực kỳ thê lương.
Mặc kệ trong cốt truyện Tần Dĩ Nam đối với nguyên chủ không tốt cỡ nào, nhưng ít ra hiện tại hắn cũng không làm bại lộ thân phận của nguyên chủ cũng coi như không tệ rồi.
Khuyết Chu liếc nhìn dì giúp việc còn cầm lấy chân của mình, lại kêu lên thêm một tiếng.
Lần này, cô còn kêu thê lương hơn lần trước.
Ngoài cửa, Tần Dĩ Nam đã nghe thấy âm thanh quen thuộc kêu lên thê lương như thế, cả trái tim đều thắt lại, hắn giơ tay, dùng một yêu khí màu đỏ quấn quanh khung cửa, nhưng cánh cửa nhất định phải nhận dạng vân tay và đôi mắt mới có thể dễ dàng mở cửa.
Khi Tần Dĩ Nam mặc âu phục vừa vặn xuất hiện ở phòng khách, dì giúp việc sợ tới mức lùi về phía sau vài bước: "Cậu... cậu là ai?"
Cánh cửa này do Cư Hoài đặc làm, sao người này lại lặng lẽ đi vào đây được?
Thậm chí bà ta còn duy trì động tác nắm lấy chân sau của Khuyết Chu, nhưng không phát hiện ra vẻ mặt của Tần Dĩ Nam đã thay đổi.
Trong nháy mắt, Tần Dĩ Nam cách bà ta hơn mười mét lập tức đứng trước mặt.
Dì giúp việc lại sợ tới mức lùi về phía sau vài bước, cũng chưa kịp phát ra tiếng hét chói tai thì Khuyết Chu đã rơi vào trong lòng của Tần Dĩ Nam.
Không thể không nói, Tân Dĩ Nam chưa cởi bỏ ngụy trang, vẫn dịu dàng hơn dì giúp việc một chút.
Tần Dĩ Nam nhìn thấy vết thương trên đuôi của Khuyết Chu, ánh mắt hắn hiện lên một tia u ám, giơ tay lên, dì giúp việc muốn báo cảnh sát đã bị đứng yên tại chỗ không thể nhúc nhích.
Con ngươi hoảng sợ của bà ta cũng sắp bay ra ngoài, miệng còn há to không có cách nào ngậm lại được.
"Tiểu Chu, đừng sợ, anh tới rồi đây."
Khuyết Chu ngước mắt nhìn Tân Dĩ Nam một cái, nếu không phải người này là một người xấu, cũng coi như rất đẹp trai.
Đáng tiếc là một tên cặn bãi
Trong nháy mắt, ánh mắt cô nhìn hắn đã bị hắn bắt được, Tần Dĩ Nam ôm Khuyết Chu vào trong ngực, sợ làm cô đau.
Là ảo giác của hắn sao? Ánh mắt vừa rồi của Tiểu Chu giống như muốn giết hắn vậy.
Sau đó hắn lại chăm chú nhìn, đôi mắt của cô vẫn tinh khiết như cũ.
Có lẽ cô có chút oán hận với hắn, cô là yêu tinh trong rừng rậm Yêu Tỉnh lại bị các yêu tinh khác bắt nạt, trước kia hắn cũng biết nhưng rất ít khi ra mặt giúp cô, trong đầu đều muốn tăng tu vi của mình.
Hiện tại ngẫm lại, tu vi tính là gì, đời trước hắn đã làm mất Tiểu Chu, quả thực khiến hắn đau đến không muốn sống.
Tần Dĩ Nam ôm Khuyết Chu rời khỏi căn nhà này, dì giúp việc trước sau như một đều không thể nhúc nhích.
Cuối cùng Khuyết Chu cũng mở miệng: "Anh định tha cho bà ta như vậy sao?"
"Bà ta bắt nạt em, anh không giết bà ta đã là không tệ rồi!"
"Vậy đám người của Tử Ương cũng bắt nạt tôi thì sao?"
Tần Dĩ Nam thở dài: "Em vẫn trách anh đúng không?"
Khuyết Chu cười khẽ một tiếng: "Chẳng lẽ anh còn muốn tôi cảm ơn anh sao?"
Tần Dĩ Nam cảm thấy hình như Khuyết Chu có chỗ nào thay đổi, nhưng cẩn thận ngẫm lại, Tiểu Chu chịu nhiều uất ức ở rừng rậm Yêu Tinh như vậy, cáu kỉnh một chút là chuyện rất bình thường.
Hắn chuẩn bị mở miệng giải thích, con mèo vừa rồi còn hấp hối trong lòng bỗng nhiên thoát khỏi vòng tay của hắn.
Hai ba cái đã nhảy lên đầu tường bên cạnh.
Cô ưu nhã liếm liếm móng vuốt của mình: "Nếu tôi đã ra ngoài thì sẽ không định trở về đó nữa, ở thế giới loài người cũng có rất nhiều yêu tinh, tôi không muốn trở về, thậm chí trở vê cũng không còn mạng để người khác bắt nạt."
Tần Dĩ Nam có chút không thể tin đây là lời mà Khuyết Chu nói ra.
Trước kia Tiểu Chu thấy hắn đều tươi cười đón chào, vĩnh viễn đều vui vẻ hoạt bát, dịu dàng đáng yêu.
Nhưng bây giờ, dường như Tần Dĩ Nam chỉ nghe thấy sự lạnh lùng trong giọng nói của Khuyết Chu.
Một loại khả năng bỗng nhiên sinh ra ở trong đầu Tần Dĩ Nam.
Chẳng lẽ... cô cũng sống lại?
Tần Dĩ Nam lắc lắc đầu không... không có khả năng.
Nếu là như vậy, vừa rồi Khuyết Chu sẽ không để cho mình ôm.
Tại sao vậy?
Hắn cắn răng, trong mắt toát ra vẻ đau khổ, sau đó nói: "Tiểu Chu, em thật sự không muốn đi theo anh sao?" Khuyết Chu lắc đầu.
"Nhưng một mình em ở thế giới loài người, em phải sống thế nào?" Tần Dĩ Nam ân cần hỏi.
Khuyết Chu: "Đây không phải là chuyện anh phải hao tâm tổn trí, thay vì quan tâm đến chuyện này, chi bằng anh quan tâm đến vị hôn thê của mình nhiều hơn đi, khoảng thời gian trước anh đột nhiên biến mất làm vị hôn thê kia của anh sốt ruột lắm đó!"
Tần Dĩ Nam như hiểu ra: "Tiểu Chu, có phải em ghen rồi không?"
Khuyết Chu: "?2?"
Sao hắn lại có thể nhìn ra cô đang ghen được nhỉ?
Đôi mắt phượng của Tần Dĩ Nam hơi giương lên, mang theo mị hoặc.
Là Hồ tộc có thiên phú dị bẩm trong rừng rậm Yêu Tinh, ngoại trừ tộc trưởng Hồ tộc ra, tu vi của hắn cao nhất.
Mà Hồ tộc trời sinh tự mang theo kỹ năng mị hoặc, Khuyết Chu nhớ rõ Tân Dĩ Nam cũng có một thân phận trong thế giới loài người, hình như là... idol?
Tính toán thời gian, hình như bây giờ cũng hơi hot.
Quả nhiên!
Người đi trên đường đã có người nhận ra Tần Dĩ Nam.
Hai nữ sinh cầm điện thoại di động hỏi Tần Dĩ Nam có thể chụp ảnh chung hay không? Hắn lập tức thay đổi thành dáng vẻ mê hoặc mỉm cười khiến hai nữ sinh kia che miệng lại, suýt chút nữa hét chói tai.
Chờ hai nữ sinh kia rời đi, mèo trắng trên đầu tường kia đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.