Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá

Chương 49: Tôi không có khả năng xài hack 9




"Cũng không rõ nữa, hình như là không phục, muốn đấu với cậu lại hay sao đó."

Mộ Ngôn khụ một tiếng, buông ly rượu xuống, lại cái gì mà lại, có gì vui để đánh, bị ngược không thảm sao.

Ngồi trong chốc lát sau, Mộ Ngôn đứng dậy, vỗ vỗ Sở Ca, "Mình đi trước."

Sở Ca ngẩng đầu nhìn Mộ Ngôn, "Trạch Ưu, cậu tính toán từ bỏ?"

"Nói sau thôi."

Tần Túc nhìn thoáng qua Sở Ca, "Trong lòng em ấy hiểu rõ, anh đưa em trở về?"

Những lời sau là nói với Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn phất phất tay, cất bước chuẩn bị rời đi.

Trong quán bar nặng mùi thuốc lá và rượu, tuy rằng đã lâu không ra tới, nhưng chổ như thế này ở một lát thôi là được.

Lúc này đã là đêm tối, Mộ Ngôn đang định đón taxi rời đi.

Nhưng mà vừa mới ra cửa còn chưa đi được hai bước, chân Mộ Ngôn đã ngừng lại.

Mộ Ngôn giật giật chân mình, giống như bị thứ gì đó trói lại.

Không nhúc nhích được.

Mộ Ngôn nhướng mày, lại thử rẽ trái, vẫn không thể động đậy.

Vì thế cô đứng sựng lại tại chỗ thật lâu, thử bước sang phải một bước.

Kỳ quái, cử động được.

Mộ Ngôn còn không kịp kỳ quái, hai mắt đã nhìn thấy một thiếu niên ôm bụng ngồi xổm ở bên cạnh cột điện.

"......"

Cơ hồ chỉ một giây phản ứng, Mộ Ngôn xoay người muốn bỏ đi, nhưng chân giống như bị dính chặt trên mặt đất.

Mộ Ngôn cúi đầu nhìn xem, dưới chân cô hiện lên một vòng sáng tơ vàng.

Giống như là đang cảnh báo cô.

Khế ước!

"......"

Nội tâm rối rắm một giây đồng hồ, cuối cùng cô vẫn đi về phía thiếu niên nọ.

Thiếu niên cơ hồ đang cuộn tròn, một tay đặt trên bụng mình, hơi rũ đầu, nhìn không ra biểu tình.

Mộ Ngôn đứng ở trước mặt thiếu niên, trên cao nhìn xuống, nhìn đỉnh tóc thiếu niên.

"Cần hỗ trợ không?"

Nhàn nhạt giọng nữ từ phía trên đầu thiếu niên vang lên.

Thiếu niên nghe thấy thanh âm, nhẹ nhàng ngẩng đầu, cùng Mộ Ngôn đối diện nhau.

Quả nhiên, người này đúng là Lâm Dịch.

Nhan sắc không gì để nói, kinh diễm hiếm thấy.

Anh vẻ mặt tái nhợt, mặt mày đều để lộ ra một sự suy yếu, màu môi hơi tái.

Nét mặt nhàn nhạt, cùng với Mộ Ngôn nhìn nhau một lát sau.

Anh nhàn nhạt dời đầu đi, thanh âm cùng lần trước khi đối thoại với Mộ Ngôn giống nhau, lười nhác, "Cảm ơn, không cần."

"Nga." Tốt, đã không cần.

Mộ Ngôn xoay người muốn đi, nhưng mà như cũ không thể động.

"......" Đương sự đều đã nói không cần, còn muốn thế nào!

【 Mộ Ngôn cẩu tử, cô lương tâm trỗi dậy? 】

Chúa tể hệ thống giọng nói đột nhiên vang lên, còn lộ ra một ít vui mừng.

Rất tốt rất tốt, Mộ cẩu tử rốt cuộc đã biết gặp chuyện bất bình kêu lên một tiếng.

Ái dui, quả nhiên là nó dạy dỗ có cách không phải sao?

Mộ Ngôn: "Tiểu hệ thống, chú ý cách dùng từ của cậu."

"Cẩu tử không phải loại thống Mary cao cấp như cậu nên gọi."

【 hừ, tôi...】 chúa tể hệ thống nghĩ nghĩ lời kịch, hình như căn bản không tìm ra lời để dỗi Mộ Ngôn.

Chẳng lẽ nó không cao cấp sao?

Không, nó phải.

Tuy rằng lời này là đang khen nó, nhưng mà hệ thống cứ cảm thấy có chổ nào quái quái.

Mộ Ngôn cũng đi không được, bất đắc dĩ chỉ có thể đứng ở trước mặt thiếu niên.

Một lát sau, thiếu niên có chút phản ứng, anh chống cột điện muốn đứng dậy.

Lãnh đạm nhìn thoáng qua Mộ Ngôn, bèn muốn vòng qua cạnh cô mà đi.

Thiếu niên đứng dậy, thân hình mảnh khảnh, nguyên bản còn nhìn xuống anh ta, hiện tại anh ta đứng lên Mộ Ngôn liền không thể không ngẩng đầu nhìn anh ta.

Anh ta mặc một thân vệ y màu đen với áo khoác, áo khoác có chút lười nhác khoác ở trên thân.

Khuôn mặt tái nhợt, tinh xảo không biểu tình, nhàn nhạt liếc Mộ Ngôn một cái, vòng qua người Mộ Ngôn.

Thiếu niên trên người mang theo hơi rượu thanh đạm, nện bước thong thả.

Mộ Ngôn không có đuổi theo.

Cô đã hỏi, nhân gia căn bản không care cô, vậy chuyện liên quan gì cô nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.