Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Kiều Diễm

Chương 21: Con dâu là của ta, xem ai dám cướp!




Người Tống gia đón nữ nhi về nhà, thanh thế to lớn, chẳng mấy chốc toàn bộ kinh thành đều nghe nói tài nữ Tống Y Lan nhà Tống Thái phó và thứ tử Thích Kiêu Thần nhà Chiến thần Quan Tây hầu Thích Kính hòa ly. Bình thường nếu nhà gái phạm sai lầm sẽ viết thư hưu thê, nhưng đây là hòa ly, mọi người đoán được là Thích Nhị gia phạm sai lầm.

Tống gia và Thích gia đều không ước thúc bọn hạ nhân truyền bá chân tướng ra ngoài. Tống gia hi vọng tất cả mọi người đều biết Tống Y Lan vẫn là thân trong sạch, tiện cho tương lai tái giá; Thích gia thì có Thích Kính không muốn người ngoài hiểu lầm con dâu ngoan của hắn nữa, cố ý cho người truyền đi.

Cứ như vậy, cô nương Tống gia vẫn là tài nữ trong sạch, ô danh đang giữ đạo hiếu lại câu dẫn biểu ca của Liễu Doanh Doanh rốt cuộc không rửa sạch nổi.

Thích Kính không hề tiếc thương cháu gái ngoại. Nghe Thích Kiêu Thần giải thích Liễu Doanh Doanh câu dẫn hắn trước, Thích Kính bèn cho người áp Thúy Nhi hầu hạ Liễu Doanh Doanh tới thẩm vấn, chứng thực đích thật là Liễu Doanh Doanh câu dẫn con trai ông trước, nhất là trong thời gian con trai và con dâu thực hiện ước định nửa năm, Liễu Doanh Doanh càng không ngừng viết thư cho con trai, còn nghĩ ra chủ ý thay y phục của Thúy Nhi chạy tới núi giả gặp riêng hoang đường ấy.

Thích Kính căm ghét, vứt bỏ đứa cháu gái không tuân thủ nữ tắc, nhưng như vậy không đồng nghĩa với việc ông cho rằng Thích Kiêu Thần không quá giới hạn, lấn hiếp con dâu chính là sai lầm nghiêm trọng đầu tiên!

Hai biểu huynh muội đã lưỡng tình tương duyệt, đầu đông Liễu Doanh Doanh vừa hết chịu tang, Thích Kính lập tức an bài Thích Kiêu Thần nạp Liễu Doanh Doanh - người đã bị hắn cướp đi sự trong sạch - làm thiếp, dù sao Liễu Doanh Doanh cũng là đứa bé duy nhất muội muội ông để lại.

Thích Kiêu Thần không chịu, lạnh lùng nói: "Trước kia con không rõ cách làm người của nàng ta, mắc bẫy của nàng ta, bây giờ con biết rồi, con không muốn nhìn nàng ta nữa."

Thích Kính thật muốn tát hắn thêm một cái nữa, mắng: "Không thấy chứng tỏ mày ngu xuẩn có mắt không tròng! Bây giờ mày hối hận, vậy người ban đầu phá đi sự trong sạch của nó trong núi giả là ai? Đừng nói nó câu dẫn mày, mỹ nhân vừa câu dẫn mày liền bị lừa, sau này trên chiến trường nước địch dùng mỹ nhân kế, chỉ bằng chút định lực này của mày, nhất định sẽ mắc câu!"

Thích Kiêu Thần mím chặt môi, hắn không nông cạn như phụ thân nghĩ.

Thích Kính vỗ bàn nói: "Nó là biểu muội mày, cũng là nữ nhân của mày, trên đời này nào có đạo lý nam nhân ăn không nữ nhân, mày không muốn nạp thiếp cũng phải nạp! Mày nghe cho kỹ, Kinh Châu vừa trống một chức Tham tướng, tao đã thu xếp ổn thỏa cho mày, ngày mai mày chính thức nạp biểu muội mày làm thiếp, sáng sớm mai hai bọn mày mang lễ vật lên Kinh Châu nhậm chức, không có việc gì thì đừng về kinh thành! Gặp được nữ nhân phù hợp thì mày ở ngoài tự cưới, người tao chọn cho mày mày không chịu, tao cũng không muốn xen vào mày nữa, mày muốn cưới ai thì cưới, đừng làm lão Thích gia chúng ta mất mặt nữa!"

Thích Kiêu Thần không thể tin vào tai mình!

"Phụ thân có ý gì vậy? Phụ thân muốn trục xuất con khỏi gia môn sao?"

Dẫu sao cũng là đứa con ruột thịt, Thích Kính không ác như vậy: "Mày không thể ở trong nội trạch nữa, trên chiến trường còn có chút bản lĩnh, tao sẽ không trục xuất mày, chỉ là mày hại tao mất đi một người con dâu hiền thảo như Y Lan, mấy năm nay tao không muốn gặp mày nữa, khi nào tao hết giận thì kêu mày về."

Thích Kiêu Thần không cam tâm, hắn lời thề son sắt mà nói: "Phụ thân, Y Lan còn tình cảm với con, cha cho con thêm chút thời gian nữa, con cam đoan tái giá nàng về làm con dâu cho cha!"

Thích Kính giận quá hóa cười: "Còn tình cảm với mày? Mày đã giẫm đạp nàng nó như vậy, Y Lan mà còn tình cảm với mày, nó là kẻ ngu hay sao? Bớt nói nhảm, mày không hề xứng với nó, đừng nói người Tống gia sẽ không đồng ý, tao cũng sẽ không giúp mày cưới Y Lan về. Mày nghe tao, nhân lúc còn sớm thì hãy chết tâm với Y Lan đi, đến Kinh Châu làm tốt bổn phận Tham tướng của mày, nếu thành công, có lẽ còn có thể tìm được một người vợ tốt không so đo thằng khốn như mày!"

Nói xong, Thích Kính gọi tổng quản Lý thúc tới, để Lý thúc chuẩn bị buổi lễ nạp thiếp cho Thích Kiêu Thần, không cần tổ chức lớn, ngày mai ba cha con cùng nhau ăn một bữa xem như xong chuyện.

Lý thúc tận chức tận trách đi thu xếp.

Thích Kính giáo huấn con trai xong, lại đến Văn Oanh Viên một chuyến.

Bị cữu cữu bắt quả tang gian tình, Liễu Doanh Doanh không ngóc đầu lên được, luôn nắm chặt khăn cúi đầu.

Thích Kính cũng lười nhìn nàng ta, đứng nói: "Vốn dĩ ta tính toán chờ cháu hết chịu tang rồi thu xếp cho cháu một mối hôn sự, nếu cháu vừa ý Nhị biểu ca cháu, cam nguyện làm thiếp thất nó, vậy ta cũng không miễn cưỡng cháu, ngày mai hai đứa hoàn thành lễ nâng thiếp. Thích gia là tướng môn, mẹ cháu khi còn sống cũng là một nữ tử hào sảng chính trực, về sau cháu giữ khuôn phép mà qua ngày với Nhị biểu ca cháu, đừng làm chuyện gì mất mặt mẹ cháu nữa."

Những lời ấy không hề có một chữ thô tục, thậm chí giọng điệu còn khách sáo hơn rất nhiều so với khi ông giáo huấn Thích Kiêu Thần, lại khiến da mặt Liễu Doanh Doanh nóng lên, nước mắt rơi xuống. Liễu Doanh Doanh ủy khuất, vì sao Thích Kiêu Thần đã hòa ly với Tống Y Lan rồi mà cữu cữu vẫn không chịu để nàng làm vợ Thích Kiêu Thần vậy?

Liễu Doanh Doanh biết mình làm không đúng, nhưng nàng là cháu gái ruột của cữu cữu cơ mà, vì sao nàng chẳng bằng một phần Tống Y Lan trong mắt cữu cữu chứ?

Liễu Doanh Doanh không ngừng thút tha thút thít. Thích Kính chỉ tới để thông báo nàng một tiếng, ông thấy nữ nhân khóc phiền nhất, gặp Liễu Doanh Doanh còn ủy khuất như vậy, Thích Kính không quay đầu lại mà đi.

Hôm sau, Thích gia làm một buổi lễ nạp thiếp đơn giản cho Thích Kiêu Thần và Liễu Doanh Doanh, qua loa đến mức cả hạ nhân trong phủ cũng chế giễu thay.

Nạp thiếp xong, đêm đó Thích Kiêu Thần không vào phòng Liễu Doanh Doanh, ngủ một mình.

Liễu Doanh Doanh không hiểu Thích Kiêu Thần đang giận cái gì, kể từ cái ngày xảy ra chuyện ở núi giả, nàng vẫn chưa đơn độc gặp Thích Kiêu Thần lần nào. Nghi hoặc chồng chất, trước khi đi ngủ, Liễu Doanh Doanh nghĩ, không có gì phải sợ, nàng đã thành thê thiếp duy nhất của biểu ca, thời gian qua đi, nàng nhất định có thể được biểu ca sủng ái lần nữa.

Kết quả tỉnh dậy, Liễu Doanh Doanh còn đang tỉ mỉ ăn mặc thì Thích Kiêu Thần đã phái người tới, bảo nàng sửa sang rồi chuẩn bị lên đường.

Liễu Doanh Doanh thế mới biết, Thích Kiêu Thần bị Thích Kính đuổi đến Kinh Châu làm quan.

Liễu Doanh Doanh cực kỳ vui vẻ!

Chuyện của nàng ầm ĩ đến mức cả kinh thành đều biết, nàng cũng không muốn ở đây để bị người ta chỉ trỏ, Kinh Châu chẳng ai nhận ra nàng, trong nhà cũng không bị cữu cữu đè ép, chỉ cần biểu ca sủng nàng, nàng có gì khác chính thất đâu? Qua một năm nửa năm nữa nàng sinh con trai, cữu cữu vui vì được ôm cháu trai, có khả năng chấp thuận biểu ca cho nàng phù chính [1] lắm.

Liễu Doanh Doanh như mở cờ trong bụng mà thu xếp đồ đạc.

Thích Kiêu Thần dẫn nàng đi từ biệt Thích Kính, nhưng Thích Kính không muốn gặp.

Một phu một thiếp đơn giản mộc mạc xuất phát. Thích Kiêu Thần chuẩn bị ba chiếc xe ngựa, một chiếc đựng hành lý, một chiếc cho Liễu Doanh Doanh ngồi, hắn thì ngồi một chiếc. Liễu Doanh Doanh ngồi trong xe, tính toán chờ xe ngựa ra khỏi kinh thành, nàng giả vờ đau đầu dụ dỗ biểu ca tới, chỉ cần gặp được, nàng sẽ có biện pháp dỗ biểu ca lại tình nồng ý mật với nàng.

Liễu Doanh Doanh thật sự rất tự tin.

Sau khi xe ngựa rời kinh thành được vài dặm, Liễu Doanh Doanh đang định giả vờ không thoải mái, xe ngựa phía trước đột nhiên ngừng. Liễu Doanh Doanh thầm vui mừng, chẳng lẽ biểu ca nhớ nàng, chủ động tới tìm nàng sao?

Liễu Doanh Doanh nhanh chóng sửa sang tóc tai, chuẩn bị nghênh đón Thích Kiêu Thần. Nàng đợi một lát, không thấy Thích Kiêu Thần đâu, chợt nghe một tiếng "Nhị gia" nức nở mà thanh thúy êm tai.

Nữ nhân ở đâu vậy?

Liễu Doanh Doanh đẩy mạnh rèm cửa sổ ra.

Không biết từ khi nào có một chiếc xe ngựa xuất hiện trên lề đường, Nguyệt Luyện một thân váy dài màu xanh lá thần sắc đau thương mà đứng trước xe, nước mắt đầm đìa nhìn Thích Kiêu Thần đang đến gần nàng ta. Khi Thích Kiêu Thần đến trước mặt nàng, Nguyệt Luyện không nhịn được nữa, rơi lệ bổ nhào vào lòng hắn, ôm lấy Thích Kiêu Thần thật chặt: "Nhị gia, nô còn tưởng rằng Nhị gia thật sự không cần nô nữa, đời này nô không còn được gặp lại Nhị gia nữa!"

Thích Kiêu Thần mỉm cười.

Cho đến hôm nay, Thích Kiêu Thần không nắm chắc rốt cuộc Tống Y Lan suy nghĩ thế nào, nhưng hắn biết, Nguyệt Luyện thật lòng với hắn hơn Liễu Doanh Doanh.

"Khóc cái gì, không phải gia tới đón nàng đây sao."

Thích Kiêu Thần ôm Nguyệt Luyện, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía xe ngựa Liễu Doanh Doanh.

Liễu Doanh Doanh nghiến răng nghiến lợi: "Biểu ca, ý huynh là gì?"

Hắn cưỡng ép cướp đi sự trong sạch của nàng trong núi giả, hắn không thèm xin lỗi nàng, thế mà còn đón Nguyệt Luyện về?

Thích Kiêu Thần cười khẩy, lau sạch nước mắt cho Nguyệt, Thích Kiêu Thần nắm tay Nguyệt Luyện nói với Liễu Doanh Doanh: "Nguyệt Luyện là người thiếp đầu tiên của ta, ngươi vào cửa chậm, bây giờ trên đường không tiện, đến Kinh Châu rồi, ngươi phải kính trà cho Nguyệt Luyện, gọi nàng một tiếng tỷ tỷ."

Liễu Doanh Doanh trợn mắt nhìn hắn như gặp phải chuyện gì không tưởng.

Nguyệt Luyện như chim non mà nép vào người Thích Kiêu Thần, dùng đôi mắt còn đẫm lệ khinh miệt nhìn Liễu Doanh Doanh. Nàng biết mọi chuyện trong Hầu phủ, vốn cho rằng Nhị gia muốn an tâm ở bên phu nhân nên mới đuổi nàng đi, bây giờ xem ra, nên là Liễu Doanh Doanh dùng kế quyến rũ gì để ép Nhị gia đuổi nàng đến thôn trang mới đúng.

Nhưng không sao, vật đổi sao dời, Liễu Doanh Doanh hại Nhị gia bị Hầu gia hành hung, bây giờ rõ ràng Nhị gia đã hướng về nàng, đến Kinh Châu, nàng sẽ cho Liễu Doanh Doanh biết mùi lợi hại!

Sau khi Tô Lê chuyển về Tống gia, chuyện bên ngoài nàng hoàn toàn dựa vào tai để nghe, Thích Kiêu Thần bị Thích Kính đuổi đến Kinh Châu, mất hết vinh quang, Tô Lê vốn nên vui vẻ uống một chén rượu ăn mừng một trận, song nghĩ đến tình cảnh bây giờ của mình, Tô Lê thật sự cười không nổi.

Tô Lê từng trải qua cuộc sống ở hiện đại, nàng đã quen với tự do, ở Thích gia nàng không bị cha mẹ chồng quản, nhưng về Tống gia, Tống gia tổng cộng chỉ có ba phòng, ba phòng tranh nhau chú trọng quy củ, Tô Lê muốn ra ngoài dạo chơi, mẹ ruột Tống phu nhân liền dạy dỗ: "Con là người đã hòa ly, càng không thể tùy tiện xuất đầu lộ diện."

Đừng nói cổng Tống gia, cho dù tản bộ trong hoa viên nhỏ của Tống gia, Tô Lê cũng sẽ phải đối mặt với mối nguy hiểm bị Tống Thái phó quản giáo, bị thẩm thẩm đường tẩu đường muội hai phòng khác vây quanh quan tâm đồng tình.

Tô Lê có thể để lộ tính cách vốn có tại Thích gia, nhưng tại Tống gia, nàng nhất định phải làm ra vẻ tiểu thư khuê các.

Loại cuộc sống này quá áp lực, dù Tô Lê từng ngồi tại chỗ bất động mà tu luyện năm trăm năm tại Bách Hoa viên cũng chưa từng thấy buồn tẻ như bây giờ. Làm cây lê chỉ có thể cắm rễ một chỗ và có hai chân nhưng bị yêu cầu không được đi đâu hoàn toàn có tâm trạng khác nhau.

Ngay khi Tô Lê bị người nhà nhốt trong lồng như một con chim hoàng yến, vở kịch "Tôn Tẫn và Bàng Quyên" của gánh hát Triệu gia một đêm thành danh trong kinh thành. Nhóm văn nhân thưởng thức sự bất khuất của Tôn Tẫn, nhóm võ tướng thì thích nghe hai trận đại chiến bên trong. Được khen ngợi nở mày nở mặt như vậy, bầu gánh Triệu gia không quên tặng kịch bản của hắn cho tài nữ Tống Y Lan của Tống gia, mỗi khi có người khen hắn, bầu gánh Triệu gia đều nhắc đến tài danh của Tống Y Lan.

Không phải chỉ mỗi Thích gia là tướng môn trong kinh thành, cũng không phải chỉ mỗi Thích Kính thưởng thức thiên phú binh pháp của Tống Y Lan.

Theo vở kịch "Tôn Tẫn và Bàng Quyên" nổi lên, độ nổi tiếng của Tống Y Lan tại tướng môn cũng càng ngày càng cao, từng đại tướng quân rối rít phái bà mối đến Tống gia kết thân, hoặc làm dâu của họ, hoặc làm dâu cho con trai, huynh đệ, cháu trai chưa vợ của họ. Tóm lại các nhà tướng muốn cướp Tống Y Lan về nhà mình, không cần nàng mang binh đánh giặc cũng được, một nàng dâu tài giỏi như thế sẽ dạy dỗ tử tôn tốt hơn phụ nhân bình thường.

Con dâu mới về nhà ba tháng, Thích Kính vốn định chờ người nhà họ Tống bớt giận rồi đến cầu hôn, kết quả chờ một cái liền bị một đám tranh đoạt con dâu với hắn! Thích Kính không ngồi được nữa, hùng hùng hổ hổ chạy tới Đường Lâm Huy, nói với Thích Lăng Vân đang chú tâm luyện võ: "Luyện cái gì mà luyện, nhanh theo ta đến Tống gia cầu hôn!"

Giờ là lúc luyện võ sao?

Không phải! Cướp con dâu mới quan trọng nhất!

[1] Phù chính: Từ thiếp lên vợ

Edit & Beta: Mi An


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.