...Chương 31...
...( Bỏ trốn thất bại)...
Hay là làm thế này. Lãnh Hi nhanh chóng nảy ra một ý nghĩ trong đầu liền cầm một cái bình hoa gần đó mà đập vỡ xuống đất.
Choang.........
Mấy nha hoàn đứng ở bên ngoài nghe thấy tiếng động liền ngay lập tức chạy vào thấy bình hoa bị đập vỡ mà không thấy người đâu liền hốt hoảng định chạy đi báo cho Lãnh Văn Sơn.
Lãnh Hi lúc này đã nấp sẵn ở sau cánh cửa chỉ chờ khi bọn họ đi vào liền lẻn ra ngoài rồi nhốt bọn họ ở trong
Bọn họ lúc bấy giờ mới vỡ lẽ là biết mình bị lừa thì ngay lập tức đập cửa tạo tiếng động để báo cho người khác
' Mở cửa....... mở cửa....... '
' Chỉ dựa vào các ngươi mà muốn nhốt bổn công chúa, nằm mơ. '
Lãnh Hi trốn được ra khỏi căn phòng đó liền nhanh chân chạy đi tìm lối ra.
' Đây rốt cuộc là nơi nào vậy chứ? '
Cô bực tức mà nói. Khi nãy khó khăn lắm cô mới chạy ra khỏi cái phủ kia thì lại không ngờ được là nó nằm trong rừng khiến cô bây giờ thật sự không thể tìm được phương hướng mà chỉ có thể đi theo linh cảm.
Mà thật sự không hiểu tên Lãnh Văn Sơn này muốn làm gì, chỉ là một biệt phủ thôi có cần lắm hộ vệ thế không làm cô lẻn được ra ngoài thôi mà cũng mất gần hết sức lực
Lãnh Hi mệt mỏi tìm một thân cây mà dựa vào không quên khắc một đường lên trên đó tiện cho việc nếu mọi người đi tìm cô thì có thể biết phương hướng mà tìm.
Bịch...... bịch...... bịch........
Sao có thể chứ, bọn chúng nhanh như vậy liền đuổi kịp cô rồi sao
Lãnh Hi không dám chậm trễ nữa mà đứng dậy chạy về phía trước, dù sao cũng không thể bị bọn họ bắt lại dễ dàng như vậy được.
' Các ngươi mau chia ra, lật tung hết khu rừng này cũng phải tìm được nàng ấy cho Bổn vương. '
Lãnh Văn Sơn tức giận mà ra lệnh cho thuộc hạ, không ngờ hắn chỉ lơ là một lúc thôi mà cô đã bỏ trốn rồi.
Á.........
Thật xui xẻo mà, chạy đã không xong rồi mà sao còn vướng phải cái cành cây này cơ chứ.
Lãnh Hi gắng sức đứng lên mặc cho chân đang chảy máu mà chậm chạp đi từng bước một.
' Tiểu Hi mau lại đây. '
Lãnh Văn Sơn không biết từ đâu phi đến đứng đằng sau cô
Lãnh Hi bất ngờ quay lại nhìn hắn, lẽ nào là do tiếng kêu ban nãy của cô
' Tiểu Hi mau lại đây Bổn vương đưa nàng đi chữa trị, nàng bị thương rồi. '
Lãnh Văn Sơn nhìn thấy chân cô đầy máu liền nhanh chóng muốn mang cô về chữa trị nhưng cô căn bản không hề quan tâm
' Nhị vương gia đây là có ý gì vậy, sao lại dám bắt ta đến nơi này. '
' Tiểu Hi nàng đừng hiểu lầm, Bổn vương chỉ là muốn bảo vệ nàng nên mới đưa nàng đến đây, tuyệt đối không phải là bắt cóc. '
' Nếu vậy thì ngươi có thể thả ta về được rồi, bổn công chúa có thể tự bảo vệ mình nên ngươi cứ yên tâm đi. '
Trước hết bây giờ cứ thử đàm phán với hắn đã, nếu hắn không đồng ý thì đành dùng vũ lực vậy
' Tiểu Hi nàng nghe Bổn vương đi, mau về trị thương có được không. '
' Nhị vương gia, bổn công chúa vừa nói là không cần ngươi bảo vệ, ngay bây giờ ngươi mau chỉ đường để ta đi nếu không đừng trách ta vô tình. '
' Tiểu Hi Bổn vương thật sự......... '
Lãnh Hi không dể hắn nói hết câu mà nhanh chóng rút con dao trong áo ra kề vào cổ hắn.
Con dao này là ban nãy cô lấy được ở trong căn phòng kia, xem chừng cũng có chút tác dụng.
' Vương gia cẩn thận........ '
Giờ bọn thuộc hạ của hắn cũng đuổi đến nơi rồi, xem ra lại khá phiền phức rồi đây.
' Không muốn hắn chết thì tốt nhất đừng có bất cứ hành động ngu dốt nào, Bổn công chúa không phải là người lương thiện đâu.'
Cô lên tiếng đe doạ bọn họ, vừa nói vừa kề sát con dao vào cổ Lãnh Văn Sơn khiến bọn thuộc hạ chỉ biết đứng im không dám làm gì.
Nhưng nhìn Lãnh Văn Sơn xem ra lại khá bình tĩnh không hề lo sợ cứ như là đã có sự chuẩn bị
' Tiểu Hi nàng muốn làm gì cũng được nhưng tuyệt đối phải ở lại đây với ta. '
' Bổn công chúa lại cho rằng ngươi vẫn chưa hiểu rõ tình hình thì phải, mạng của ngươi bây giờ à đang nằm trong tay ta. Biết điều thì ngoan ngoãn chút đi. '
' Vậy sao? '
Hự..........
Lãnh Văn Sơn vừa dứt lời liền có một bàn tay đập vào gáy cô làm cô không kịp phản xạ mà ngất đi
' Kiếm Ca, lực quá lớn rồi. '
' Vương gia thứ tội.'
Lãnh Văn Sơn không nói gì mà bế cô trở về
........................
' A....... đau đầu quá. '
Lãnh Hi từ từ tỉnh dậy, lại là căn phòng này. Không ngờ vậy mà lại bị bắt về.
Nhưng mà sao chân tay cô lại không có cảm giác gì vậy cơ chứ.
' Tiểu Hi nàng tỉnh rồi sao, Bổn vương mang cháo đến cho nàng. '
Lãnh Thiên Vũ cầm bát cháo bước vào ngồi lên trên giường.
' Lãnh Văn Sơn rốt cuộc là ngươi đã làm gì mà cơ thể ta không thể động đậy được. '
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo mà tra hỏi
' Tiểu Hi nàng đừng lo, Bổn vương chỉ sợ nàng lại đi mất nên mới dùng hương này đốt lên khiến cơ thể mất đi cảm giác thôi nhưng tuyệt đối sẽ không hại đến sức khỏe đâu. '
Lãnh Văn Sơn vừa nói vừa múc một miếng cháo thổi nguội đưa đến gần miệng cô.
' Lãnh Văn Sơn ngươi ngươi điên rồi sao, mau đem cái hương kia đi vứt ngay cho Bổn công chúa. '
' Tiểu Hi nàng đừng náo nữa, ăn cháo trước được không. '
' Hoặc là ngươi cút. '
Lãnh Hi không cho hắn chút mặt mũi nào mà lên tiếng đuổi hắn
' Vậy nàng ăn cháo trước Bổn vương liền cho người đem thứ kia đi được không. '
Lãnh Văn Sơn không còn cách nào khác đành phải xuống nước với cô nhưng cô vẫn không thèm quan tâm
Hắn thấy vậy liền gọi người vào bỏ hương kia đi còn bản thân thì vẫn ngồi ở đấy.
' Tiểu Hi bổn vương đã cho người bỏ thứ kia đi rồi, nếu nàng không muốn nhìn thấy Bổn vương thì Bổn vương liền đi ngay, còn cháo thì Bổn vương để ở đây một lát chân tay nàng hồi phục thì nhớ ăn. '
Lãnh Văn Sơn để lại bát cháo rồi rời đi, trước khi đi còn không quên khóa cửa lại
Đợi cho hắn ta đi rồi cô mới mệt mỏi mà ngồi dậy. Thật là, lúc đầu còn có hi vọng mà trốn bây giờ hắn lại còn cho người đứng canh trước cửa như vậy con ruồi con không bay vào được thì làm sao mà trốn cơ chứ.
Bây giờ chỉ có thể hi vọng vào Tam ca, Tứ ca với Thanh Linh tỷ mà thôi, cô thật sự hết cách rồi.