Xuyên Không Vào Tiểu Thuyết Tận Thế

Chương 41: Kết thúc trận chiến




Bạch Thuần đang vừa đi vừa ăn dưa hấu, vẻ mặt bình tĩnh khác hẳn với khung cảnh tàn tạ xung quanh. Nơi cậu đang đứng lúc này gần tường thành thứ 2, lúc này có một đám người gồm 5 tên alpha tiến tới chặn đường cậu.

Một tên trong đó thấy cậu là omega liền nổi cơn biến thái mà muốn bắt cậu vào nơi nào đó cưỡng dâm.

“Em trai này đi một mình như vậy không ăn toàn đâu, đi với bọn anh bảo cho em.”

Vừa nói một tên vừa định chạm vào cậu. Nhưng chưa kịp chạm tới cái bàn tay định chạm vào cậu liền rơi xuống đất. Cái tên định chạm vào cậu là tiến hoá giả cấp 7, coi như có tiếng tăm trong căn cứ.

Hắn đau đớn mà ôm tay ngã xuống đất, tiếng hét của hắn to tới mức nếu không chứng kiến cảnh này thì còn tưởng là heo bị chọc tiết.

Bạch Thuần nhìn bọn chúng với ánh mặt cực ngây thơ. Nhưng bọn chúng nhìn thấy cậu thì hơi sợ hãi muốn rời đi. Nhưng lúc này chưa kịp chạy đã bị cậu dùng tay chém một đạo giáo về phía chân của bọn chúng.

Toàn bộ 5 tên thì có 4 tên bị cắt cụt chân, còn một tên thỉ xui xẻo tới mức vừa cụt chân vừa cụt tay. Bọn chúng nhìn Bạch Thuần mà cầu xin, hèn mọn mà xin cậu tha thứ.

Bạch Thuần thấy lũ ngu này là biết làm không ít chuyện xấu vì vậy tiễn cho bọn chúng đi đầu thai sớm cũng hay. Vì vậy liền giăng kết giới xung quanh bọn chúng rồi rời đi dạo tiếp.

Mùi máu khiến cậu hơi giảm cơn thèm ăn vì vậy cũng cất nửa quả dưa còn lại chưa ăn xong vào không gian.

Còn 5 tên kia thì như chết đi sống lại, kết giới cậu tạo ra chính là địa vực tử thi. Nơi này chính là nơi những tội ác của bản thân bị phơi bày và chính những tội ác này sẽ nhấn chìm bạn xuống đáy vực sâu.

Cả 5 bị chính những omega mình từng chơi chết hay những người đồng đội mà bọn chúng đã phản bội xuất hiện trong hình hài không toàn vẹn, có người thì bị zombie cắn chỉ còn một nửa, máu chảy lênh láng. Hay là các omega mang theo hình dạng quái dị, dị hợm lao lên ôm bọn chúng, cắn nát từng thớ da thớ thịt trên cơ thể, nhưng không khiến bọn họ chết mà vẫn còn ý thức để cảm nhận nỗi đau này.

Không ai trừng phạt bọn chúng thì chính Bạch Thuần sẽ tiễn bọn chúng vào địa ngục tu ta.

Bạch Thuần đi chưa bao lâu thì bỗng dưng ánh sáng trên đầu bị che khuất hoàn toàn, cả căn cứ A lâm vào bóng tối.

Bạch Thuần:“Huyết mạch thần long!!”

Bạch Thuần ngạc nhiên nhìn con rồng được tạo bởi những rễ cây khổng lồ đang che khuất cả bầu trời.

Tất cả những người trong căn cứ A nhìn thấy con rồng mà sợ hãi làm rơi cả súng. Lũ zombie cũng dừng lại hoạt động như là những con rối bị thu hồi lại linh hồn.

Lúc này một giọng nói vang vọng toàn căn cứ:

“Tiếp tục tiêu diệt lũ zombie.”

Khi nghe âm thanh này bọn họ như được tiếp thêm sĩ khí mà tấn công lũ zombie đã bất động kia, bọn họ dù không biết giọng nói này của ai nhưng cũng không quá quan tâm chuyện họ cần làm bây giờ là tiêu diệt lũ zombie đang muốn hủy diệt cả căn cứ.

Bạch Thuần đã thêm vào một chút ấn chú hồi phục năng lượng cho giọng nói giúp các tiến hoá giả khôi phục lại lượng mana như ban đầu.

Kể cả Nam Trường Tư cũng nghe được giọng của Bạch Thuần mà khôi phục lại lượng mana đã mất. Anh lúc này hơi nhớ Bạch Thuần, lẽ ra nếu như không có tên zombie kia thì có lẽ bây giờ anh đang ôm Bạch Thuần ngủ rồi.

Khóc trong lòng nhiều chút nhưng vẫn phải ngăn chặn Lộc Nhân lại, anh cảm thấy tên này còn giấu ác chủ bài.

Mộc Linh khi nghe thấy giọng nói của Bạch Thuần thì ả ta đang núp ở khu dành cho omega. Cô ả tuy là tiến hoá giả nhưng thân thể yếu ớt của beta không khác gì người thường vì vậy được đặc cách bảo vệ ở khu vực an toàn.

Cô ả hỏi hệ thống rằng chủ nhân của giọng nói là ai. Bởi vì khi cô nghe giọng nói ấy, linh hồn của cô hơi đau đớn như muốn xuất khỏi thân thể này.

Hệ thống:“Ta không biết, người này ta không có thông tin nào cả.”

Hệ thống của Mộc Linh hơi bất lực vì chủ nhân của giọng nói này nằm ngoài quyền năng điều tra của nó. Nhưng nó vẫn biết chắc rằng phải tránh xa người này.

Hệ thống:“Tốt nhất ngươi đừng lại gần chủ nhân của giọng nói đó.”

Nó lâu lâu mới có lòng tốt mà nhắc nhở ả ta. Rồi im lặng. Mộc Linh hơi câm lặng vì đây là lần đầu tiên có nhân vật mà hệ thống thúi này không biết. Vậy chả khác gì bug cả. Vì vậy cô ả cũng thông minh mà cố gắng né tránh chủ nhân của giọng nói.

Về phía Lộc Nhân, hắn ta được rồng bằng rễ cây đưa Lộc Nhân lên cao hơn trăm mét. Lộc Nhân trong thời gian này đã gắn liền đầu lại với cơ thể, các tế bào nối liền lại với nhau như chưa từng bị chặt đầu.

“Ngươi hơi chủ quan rồi đấy.”

Trong đầu của Lộc Nhân vang lên tiếng của một thứ gì đó không phải là nhân loại.

Lộc Nhân:“Tần Uy,Ta cũng không ngờ hắn ta còn có kỹ xảo như vậy.”

Lộc Nhân chậc lưỡi mà đáp lời giọng nói vang lên trong đầu. Hắn không ngờ Nam Trường Tư còn có kỹ xảo thoát khỏi lồng giam của hắn mà hắn cũng không hay biết.

Chủ nhân của giọng nói là con rồng mà Lộc Nhân đang ngồi trên đầu. Nó tên là Tần Uy.

Tần Uy:“Ngươi cẩn thận chút, trong căn cứ A này có kẻ mà ngươi không chọc được đâu, kể cả ta cũng không dám đụng vào, tốt nhất ngươi nên dừng cuộc tấn công này lại đi.”

Tần Uy khuyên Lộc Nhân nên ngừng cuộc tấn công lại bởi có một hơi thở thần bí nào đó mang lại cho Tần Uy một cảm giác sợ hãi cực kỳ. Vì vậy mới khuyên Lộc Nhân dừng tấn công.

Lộc Nhân:“Còn kẻ nào mạnh hơn tên khốn Nam Trường Tư sao?”

Lộc Nhân hoang mang hỏi Tần Uy, bởi vì anh cũng không dám đối đầu với những kẻ có sức mạnh hơn mình.

Tần Uy:“Đúng vậy, có lẽ là mạnh tới mức chỉ một cái phất tay cũng khiến ta bị thương nặng.”

Tần Uy trả lời Lộc Nhân. Lộc Nhân tất nhiên là một người hiểu nặng nhẹ vì vậy cũng nghe lời Tần Uy mà quyết định rút quân, chờ trả lại mọi ân oán này.

Tần Uy thu hồi lại bản thể là thân cây lui về mặt đất, căn cứ A thoát khỏi bóng tối. Lộc Nhân điều khiển lũ zombie trở lại, lui căn cứ của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.