Xuyên Không Vào Nữ Phụ Đáng Ghét

Chương 48: 48: Chỉ Cần Là Em




Trác Vỹ quay xuống nhìn anh, nói:

- Người chúng ta đã giải quyết xong rồi -

- Có dịp mời họ dùng một bữa - anh trả lời.

Cô ngồi bên cạnh nghe mà chẳng hiểu gì, nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi dù sao cũng là chuyện của đàn ông, nhưng cô vẫn đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn anh và Trác Vỹ.

Trác Vỹ thấy ánh mắt của cô liền hỏi:

- Cậu ta chưa nói gì với em à? -

Cô nhìn sang anh, rồi nhìn sang Trác Vỹ lắc đầu.

- Ayya, cậu đó làm việc tốt cũng không chịu nói là sao chứ? - Trác Vỹ quay snag trách móc anh.

Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô rồi khẽ xoa đầu cô, trả lời:

- Làm chuyện tốt mà đem đi nói thì chuyện tốt đó có còn ý nghĩa? -

- Chuyện gì vậy? Có ai nói cho em hiểu được không? - cô hỏi.

- Là tên Thẩm Hoắc Nam nửa đêm nửa hôm dựng đầu tụi anh dậy, bảo là đi cứu em - Trương Thiệu Ngôn vừa lái xe vừa nói.

- Không chỉ vậy, còn nhờ cả một đội đến giải cứu em đó, những người xuất hiện nơi giam giữ em, hai người cản đường cho em chạy trong hẻm cũng là đồng đội của tụi anh - Trác Vỹ nói thêm.

Cô nhìn anh, anh làm tất cả vì cô sao? Thì ra không phải là người của Nam Phong hết, mà là đồng đội của anh.

- Em nên làm gì đó cảm ơn cậu ta đi, không chừng sáng hôm sau cậu ta sẽ phải chịu phạt từ trường rồi - Trác Vỹ nói.

Anh liếc Trác Vỹ, ai cần cậu ta nói ra những chuyện này thế?

Cô cúi mặt có chút hối hận vì đã cầu cứu anh, để anh trốn khỏi trường để đến bên cạnh cô, trường quân đội có quy định rất nghiêm ngặt anh trở về sẽ phải chịu hình phạt gì đây?

- Hoắc Nam! em xin lỗi - cô nói nhỏ.

- Ngốc, là anh tự nguyện - anh trả lời.

Cô khẽ ôm lấy anh đôi mắt khẽ rưng rưng đầu mũi cay cay, anh mỉm cười một tay xoa đầu một tay vỗ nhẹ vào lưng cô.

Trác Vỹ nhìn cảnh này liền chán nản quay lên, đúng là đi chung với hai người này thì phải ăn cẩu lương không thôi.

- Nè! nè đúng là khi đi chung với hai người thì người khác cảm nhận được không khí ngọt ngào của tình yêu thật, nhưng mà hai người dừng cho người khác ăn cẩu lương đi, đặc biệt là còn độc thân như hai chúng tôi - Trương Thiệu Ngôn nói.

Trác Vỹ tán thành gật đầu lia lịa, Lý Tiểu Sở nghe vậy có chút ngượng ngùng buông tay ra nhưng anh thì vẫn ôm cô vào lòng.

- Ngọt ngào là chuyện của chúng tôi, ăn cẩu lương là chuyện của các cậu, các cậu không muốn thì có thể kiếm người yêu - anh nói.

Trác Vỹ và Trương Thiệu Ngôn câm nín, lẫn chút phẫn nộ không nói gì nữa.

Cô được anh ôm vào lòng nghe những lời nói đó thì tủm tỉm cười.

- Em ngủ một chút đi, đến nơi anh gọi - anh nói.

Cô gật gật đầu, anh để cô dựa vào vai mình tay vẫn còn để lên mái tóc cô, anh sợ lúc di chuyển đột ngột thắng gấp thì anh có thể giữ cô lại tránh cô thức giấc.

Chiếc xe cứ tiếp tục lăn bánh, ba con người bên trong xe đã say giấc chỉ riêng Trương Thiệu Ngôn phải giữ tỉnh táo để lái xe.

____________________

Không biết qua bao lâu cuối cùng cô cũng thức dậy, bên ngoài trời vẫn chưa sáng nhưng cô không phải đang ở trong xe mà đang ở trên giường ngủ, xung quanh được trang trí đơn giản, lấy tông xám hồng làm chủ.

Cô nhìn xung quanh không thấy anh đâu, liền vội chạy ra ngoài tìm anh.

Cô bước xuống lầu, thấy anh cùng Trác Vỹ và Trương Thiệu Ngôn đang dọn dẹp đồ đạc.

- Hoắc Nam - cô gọi.

Anh quay lại nhìn cô, trên trán anh lấm tấm mồ hôi thấy cô bước xuống anh hỏi:

- Sao không ngủ thêm? -

Cô khẽ lắc đầu, biết trả lời sao đây do lúc cô ngủ cứ cảm giác không có anh bên cạnh nữa nên cố gắng ngủ thêm cũng không được.

Cô lấy khăn giấy trên bàn đi đến lau mồ hôi cho anh, thuận tiện hỏi:

- Các anh đang làm gì vậy? Còn đây là đâu? -

- Đây là nhà Hoắc Nam thuê cho em, còn tụi anh đang dọn dẹp giúp em mấy thứ đồ linh tinh - Trương Thiệu Ngôn trả lời.

- Đã xong chưa? Có cần em phụ gì không? - cô hỏi tiếp.

- Không cần đâu, đã xong rồi - Trác Vỹ đáp.

Cô im lặng nhìn anh, Trương Thiệu Ngôn và Trác Vỹ lên lầu chuẩn bị một chút để xuất phát về thành phố chỉ còn cô và anh ở dưới phòng khách.

Anh vì cô mà đã làm rất nhiều điều, khi anh trở về cô chỉ sợ trường quân đội sẽ phạt nặng anh, có khi lại đuổi anh khỏi trường như vậy không phải là anh sẽ mất cả tương lai luôn sao?

Sống mũi có chút cay cay, cô nhẹ nhàng hỏi:

- Anh làm nhiều chuyện như vậy có đáng không? -

Anh nhìn cô, rồi nắm tay cô kéo cô vào lòng mình, anh để cằm mình l3n đỉnh đầu cô.

- Anh đã nói là anh tự nguyện, hơn nữa chỉ cần là em anh làm gì cũng đáng - anh trả lời.

Cô ôm chặt lấy anh, cảm nhận nhịp tim của anh.

Lúc đầu, cô chỉ là thích anh nhưng không hiểu sao rất nhanh chóng đã trở thành yêu sâu đậm, dễ yêu nhưng lại khó buông.

Cô thật sợ có một ngày bản thân phải quay về thế giới thực tại thì tình yêu này phải chôn vùi mãi mãi.

Nhưng cô không thể nghĩ quá nhiều, cô chỉ cần trân trọng những gì bản thân có để sau này nếu có trở về cũng không phải hối tiếc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.