Xuyên Không Trở Thành Ái Thê

Xuyên không trở thành ái thê - Chương 43




(*) Hỏa xích kiếm được xem là một thái vật của Thanh Khâu, tục lệ người đứng đầu nước này phải tự mình rèn mài một thanh

kiếm sắc bén uy lực vô song có thể vượt qua được thập nhị bát trận của các tiên vương thời trước tạo ra, có như vậy mới đủ

đức đủ tài ngồi lên đế vị. Thanh kiếm này có hình dáng như thanh đao nặng tầm 30kg, dài hơn 2,5m, lưỡi đao sáng bóng dài

hơn 9m, cán đao làm từ sắt rỗng. Dọc thân kiếm thế được chạm chỗ hoa văn bắt mắt, tinh xảo thể hiện sự khéo léo tinh tế của

người tạo ra. Toàn thân kiếm được gắn thêm cả thảy 49 xích sắt trong càng mạnh mẽ hơn. Một hình cửu hồ há miệng nhe

răng uy dũng nuốt chửng lấy lưỡi đao nhìn rất đặc biệt càng tạo nên uy phong của Cửu vỹ hồ Bạch Hy.

Đứng trước cửa động Thúy Vân chàng ngạo mạn lớn tiếng gọi: ‘’Phụ phụ Ngưu Vương mau ra đây cho ta, có giỏi ra cùng ta

đấu ba ngày ba đêm hà tất phải làm chuyện hạ lưu ném đá giấu tay chứ hả?’’

Cửa đá nặng nề của động Ngưu Vương được kéo mở ra, khói sương mịt mù lan tỏa một hồi mới kết thúc, hai thân ảnh một

nam một nữ theo sau có không biết bao nhiêu tiểu lâu la cùng xuất hiện.

Một người có thân hình dị hợm, to lớn, đầu mọc hai cái sừng dài uốn cong tròn như hình nửa vòng cung, đen nhánh, khuôn

mặt vuông vức, màu da bánh mật với vầng trán cao, vị trí ấn đường có ba gạch ngang, hai mắt mở to đen nhánh, chân mày

rậm rạp, lỗ mũi to hỉnh lên, cái miệng rộng há ra cơ hồ có thể nuốt trọn một con người bình thường. Đứng trước mặt hắn Bạch

Hy trở nên nhỏ bé vô cùng, chiều cao chưa đến được thắt lưng hắn ta.

Hắn ta khinh thường nhìn Bạch Hy trước mặt cười ha hả, mở miệng giọng nói ồm ồm: ‘’Khẩu khí lớn lắm, khá khen cho ngươi

một mình dám tìm đến tận cửa nhà ta. Lần này ta sẽ cho ngươi có đường đi mà không có đường về.’’

Bạch Hy không hề nao núng, một tay cầm thanh kiếm sắc bén lao thẳng về phía Ngưu vương, hùng hồn, nói: ‘’Không cần nói

nhiều mau tiếp chiêu.’’

Ngưu vương cũng không phải tay không tất sắt cầm thương dài hơn 3m nặng tầm 25kg, tả xung hữu đột, biến hóa khôn

lường, liên tục ra những đòn chí mạng về phía Bạch Hy. Hai binh khí thần cổ va chạm vào nhau đến tóe lửa, phát ra những

tiếng leng keng chói tai.

Bạch Hy lúc thủ lúc công, một tay cầm kiếm chém tới, một tay dùng pháp chưởng về phía Ngưu vương. Người chạy, người

đuổi đánh từ động Ngưu Vương lên đỉnh núi Thúy Vân, đánh xuống rừng trúc. Cả hai không ai nhường ai, đấu đến sứt đầu mẻ

trán, mồ hôi đầm đìa khắp người, thương tổn nghiêm trọng, cùng thổ huyết, vẫn chưa có ý định ngừng lại.

Công chúa Thiết Phiến khuôn mặt diễm lệ, nhan sắc vĩnh cửu với thời gian, người của thần tộc nhịn không nổi nữa khi thấy

phu quân của mình thương tích đầy người dường như đang yếu thế trước Hỏa xích kiếm của Bạch Hy, phi thân bay về phía

trận đấu dùng quạt ba tiêu trên tay quạt mạnh hai cái. Bạch Hy nhất thời không kịp dùng phép định thân, lập tức bị thổi bay

một ngàn tám trăm dặm, cát bụi thổi mù mịt, khiến chàng không khỏi lấy tay che mắt.

Nhờ Thiết Phiến bất ngờ ra tay trận chiến này mới có thể có hồi kết. Bạch Hy sau khi bị quạt đi cũng mang thân trọng thương

về động Hồ Ly ở Thanh Khâu tỉnh dưỡng. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, chàng không cần cố chấp lao đầu vào chỗ

chết. Chàng còn tiếc cái mạng này lắm. Ngưu vương kia có thê tử cùng song tu cơ thể nhanh chóng hồi phục còn chàng chỉ có

một thân một mình điều trị cơ thể không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được mà cần thời gian tĩnh dưỡng lâu dài. Bạch Hy sau khi trở về động tĩnh dưỡng, bố cáo với chúng yêu bản thân cần đóng cửa bế quan tu luyện một trăm ngày, thời

gian này mọi chuyện do Bạch tả sứ Lục hồ Hà Hoa giải quyết, không ai được làm phiền đến chàng. Thiên Liên bị nhốt ở lồng

Bảo Vân cũng được ân xá thả ra, cơ thể yếu đuối khiến Hà Hoa đau lòng không ít, nguyện dùng tu vi của mình chữa trị cho cô

ta, trông chừng túc trực ở cạnh tiểu muội này hết bốn chín ngày.

Bạch Hy trong lúc tự điều trị rảnh rỗi tâm tình buồn phiền nhớ đến nữ nhân kia, chán nản mượn rượu giải sầu, chìm đắm trong men say. Đã có lúc chàng muốn tìm đến Tô phủ bóp chết người con gái tên Tịnh Khiết kia, biết đâu Tiểu Khiết của chàng sẽ lại trở về? Nhưng vạn nhất Tiểu Khiết không thể trở về mà chàng lại lỡ tay hại chết thân xác kia thì chẳng phải khuôn mặt của Tiểu Khiết sẽ phải ngàn năm bị chôn vùi dưới ba tất đất sao? Nói cho cùng Tịnh Khiết lúc nguy cấp cũng không tiếc xã thân đỡ

giúp chàng một mũi tên độc. Nói cho cùng chàng cúng nợ nàng ta một ân tình. Không thể lấy ân báo oán, chuyện đổi hồn đoạt

xác nàng ta cũng không phải cố ý mà chỉ vô tình bị cuốn vào mà thôi, không thể trách được. Chung quy chính là Ngọc Hoàng

đại đế trêu người, Ti Mệnh tinh quân bày ra chuyện oan trái, có thời gian chàng sẽ đến Nam Thiên môn tìm Ti Mệnh người

chuyên vạch ra số phận người khác hỏi rõ mọi chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.