Xuyên Không Thành Phế Vật, Ta Lắc Lư Khắp Tu Chân Giới

Chương 51: Mượn Gió Bẻ Măng




Nam chính thái độ hờ hững làm cho Đào Kiều Kiều lửa giận tăng vọt.

Đào Kiều Kiều chống hông: "Huynh có việc? Chính là hắn sao?"

Cô ta chỉ tay vào Dương Trường Miên, khinh miệt: "Đối tượng kết duyên của huynh sao? Cũng có đẹp lắm đâu?"

Chưa để ai phản ứng, cô ta lại tiếp tục làm nũng: "Hàn sư huynh, huynh đừng đồng ý hôn ước này nha, bất công với huynh lắm. Hắn ta không xứng với huynh đâu!"

"..." Cậu tệ như vậy?

0405 phun lửa: [Con mắm này nói cái beep gì! Cục cưng nhà ta thanh tú xinh xắn như miếng bánh bột đào, không xứng chỗ nào!?]

Dương Trường Miên vuốt mồ hôi: "..." Con 0405 này, so sánh kiểu chó gì?

666 cho một đao trí mạng: [Không xứng chỗ tu vi. Phế vật với thiên tài, đồng cảm với Đào Kiều Kiều.]

"..." Mày cũng cút!

Nam chính nhíu mày: "Đừng có vô lễ với bằng hữu của ta." Xứng hay không xứng không tới lượt cô ta đánh giá.

Đào Kiều Kiều dậm chân, hung tợn liếc mắt nhìn cậu: "Huynh hung dữ với muội làm gì? Muội chỉ muốn tốt cho huynh thôi mà!" Chỉ là một tên phế vật mà dám tranh đàn ông với cô ta, chán sống rồi!

Cậu không phát huy khả năng chiến đấu, cô ta tưởng cậu là mèo bệnh à?

Dương Trường Miên đầy bụng ý xấu, cậu bắt đầu diễn, đưa ống tay áo lên che miệng, bi thương nói: "Tiên nữ, cô mắng sai đối tượng rồi, có hôn ước với Hàn sư huynh của cô không phải ta. Mà là biểu tỷ xinh đẹp tuyệt trần của ta. Cô đừng hiểu lầm!"

Cậu mang bộ dáng của người bị người yêu phản bội, gia đình bỏ rơi, như đứa bé không được ai yêu thương, yếu đuối mong manh, khóe mắt còn vươn vài giọt nước mắt cá sấu.

Hàn Ngọc Nhiễm: "??" Hắn xém tin là thật. Nhưng mà, có người thì tin 8 phần rồi.

Đào Kiều Kiều kinh ngạc, thu lại dáng vẻ chanh chua đanh đá: "Gì cơ? Biểu tỷ của ngươi? Là ai?" Hàn sư huynh chắc chắn sẽ không để mình chịu thiệt, nếu đúng theo lời tên phế vật này nói thì, tình địch lớn nhất của cô ta là vị biểu tỷ kia, đối tượng kết hôn của sư huynh cô ta!

Không thể để cho cô ta cưới sư huynh được! Sư huynh là của cô ta!

Hệ thống bội phục: [Hảo cho chiêu, chó cắn chó, một miệng lông!] Kí chủ của nó âm hiểm quá chừng.

Dương Trường Miên đắc ý: [Tao yếu nhưng tao còn cái đầu.]

Cậu giả vờ không muốn nói, ánh mắt né tránh. Đào Kiều Kiều nhìn phản ứng này, tin thêm 1 phần nữa, thế là vừa đe dọa vừa dụ dỗ: "Ngươi cứ nói đi đừng lo, ta có ít linh thạch ở đây. Nếu ngươi-"

Dương Trường Miên đưa tay nhận liền ngay lập tức: "Biểu tỷ của ta là Dương Ngọc Linh, cô chỉ cần đi hỏi một vòng quanh thị trấn hỏi là biết tỷ của ta xinh đẹp tài năng thế nào liền."

Hàn Ngọc Nhiễm: "..."

Dương Trường Miên còn thổn thức nói thêm: "Biểu tỷ tài năng xinh đẹp của ta, đã được định sẵn là sẽ gả cho một người thiên kiêu như Hàn sư huynh đây, là một cặp trời sinh nha!"

Cậu đếm đếm số linh thạch trong túi, một, mười, trăm, vạn! Là phú bà!

Hàn Ngọc Nhiễm chứng kiến tất cả, xém thì thất thố: "..." Vô sỉ, quá vô sỉ.

Đào Kiều Kiều tức giận: "Lý nào lại như vậy!" Cô ta mới chính là người trời sinh một đôi với sư huynh mới đúng!

Càng nghĩ càng hận, cô ta gấp rút chạy như bay mà đi hỏi thăm tình hình của tình địch, thề muốn cho Dương Ngọc Linh rút lại hôn ước!

Người vừa đi, Dương Trường Miên trở lại bình thường, không đóng kịch nữa, hào phóng mà chào hỏi nam chính: "Vậy mai gặp nha, ta mệt mỏi, muốn đi ngủ rồi." Vẫn là rút trước thôi, lỡ nam chính chém mình tội bịa đặt thì tiêu.

Cậu đóng lại cửa phòng ngay lập tức.

"..." Hắn lo xa rồi, Dương Trường Miên thông minh âm hiểm hơn hắn nghĩ.

Dương Trường Miên trèo lên giường ngồi, kêu gọi hệ thống: "Thưởng đâu anh em? Khui quà đi!"

0405 tận chức tận trách thông báo: [Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ rất năng suất, hệ thống gửi tặng một bộ phòng hộ y thiên cấp siêu xịn! 50.000 điểm cống hiến và 20 lượt quay may mắn.]

50.000 điểm lần này là vì Dương Trương Miên chỉ trong vòng 1 tháng đã làm được 20 nhiệm vụ, thưởng thêm.

Cậu hớn hở ấn nhận hàng, phòng hộ y xuất hiện trên tay. Màu lam nhạt, hoa văn hình đám mây chìm, chỉ thêu lấp lánh, chất vải mềm mại, ấm áp. Tiên y thiên cấp, khả ngộ bất khả cầu, được dệt từ tằm nhung thiên cổ. Chắn đao, chắn thương, chắn độc, chắn lửa chắn nước không gì không chắn được. Ngoài hệ thống ra, không ai biết nó là thiên cấp tiên y.

Dương Trường Miên mặc vào liền luôn, vừa như in, nâng cấp giá trị nhan sắc của cậu thêm tầm cao mới, nhìn tiên khí phiêu phiêu, sâu không lường được.

666 chậc lưỡi: [Đúng là người đẹp vì lụa mà.]

Cậu xía một tiếng: "Im mỏ." Cậu đẹp từ nhỏ, nhờ lụa cái gì mà lụa!

Dương Trương Miên xoa hai tay vào nhau: "Quay đi, tao cọ đầy tay may mắn của nam chính rồi!" Lần này thì Linh Đan Nguyên thế nào cũng vào tay!

Ấn quay.

Có Linh Đan Nguyên và điểm cống hiến trong tay, cậu sẽ không phải chật vật chạy trốn ráo riết như vậy nữa!

"..."

[...]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.