Xuyên Không Thành Phế Vật, Ta Lắc Lư Khắp Tu Chân Giới

Chương 47: Mồi Nhử




Hàn Ngọc Nhiễm xưa nay luôn cẩn thận, hắn trong chớp mắt đã dịch chuyển đến rất xa, thành công né được một đợt quần công của yêu thú.

0405 hú hét om sòm: [Ảnh đã may mắn tránh khỏi độc quần công của yêu thú! Phần lớn trưởng lão đứng gần đã chịu bị liên lụy, tại hiện trường hóa thành bộ xương khô! Oh my god, ảnh đẹp trai quá!]

Dương Trường Miên: "..." Mất mặt, thật là mất mặt hệ thống, tội 666.

666 thình lình tới một câu: [Nó bỏ chạy, tám chín phần mười là sẽ đi ngang đây. Cậu mau-]

Dương Trường Miên vừa nghe đường này yêu thú sẽ bỏ chạy thế là không chờ hệ thống cảnh cáo xong, đã nhanh chân chạy trốn.

Nam chính ở phía sau ngự kiếm phi hành đuổi kịp, hắn sẽ không thả hổ về rừng, yêu đan của nó, hắn nhất định phải lấy rồi.

Bách Túc không dám đào hố chạy, chưa kịp đào là nó sẽ bị thọc thành tổ ong vò vẽ ngay. Cho nên nó lết nửa người trên, bần thần chạy trốn, tốc độ cũng bay nhanh. Máu, dịch loãng, nhớt lầy lội từ cơ thể bị hủy hoai của con rết chảy ra một đường, nhìn buồn nôn không chịu được.

Dương Trường Miên chạy ngược lại, yêu thú chạy vô núi thì cậu chạy xa núi nhất có thể.

Bách Túc chạy được nửa đường thì phẫn nộ rít lên, chuyên môn nhắm ngay phương hướng của Dương Trường Miên đang chạy, một bộ dáng phải đồng vu quy tận với cậu.

666 bình tĩnh phân tích: [Chắc là huyết mạch tương liên, túi không gian của cậu bên trong còn thi thể con nó với trứng của nó. Tình mẫu tử vô hạn nha.]

Dương Trường Miên hai cái đùi trần làm sao chạy lại một con yêu thú? Cậu vừa chạy té khói vừa mắng mỏ: "Con mẹ mày, tao mà còn sống thế nào cũng #$%&$$%!"

Hệ thống nghe không nổi nữa che chắn thanh âm giùm người nghe.

Người nghe Hàn Ngọc Nhiễm vừa định đáp xuống vớt Dương Trường Miên lên: "..." Hắn mệt mỏi, hắn không muốn yêu đương.

Linh hỏa yếu xỉu, thổi vài ngụm lửa rồi giả chết, Dương Trường Miên hối hận vì để nó phong ấn sức mạnh: "..."

Dương Trường Miên bị rượt té khói, ngước lên, vui mừng vẫy tay: "Hàn đại hiệp, cứu mạng!" Nãy giờ bay ở trên ấy cũng không hú cậu.

Hàn đại hiệp mặt không biểu cảm xách theo cổ áo Dương Trường Miên như xách bịch rác, bay thấp xuống. Vừa tầm với con rết vừa điều khiển phi kiếm bay đi về phía trước.

Dương Trường Miên: "???"

Hắn muốn lấy cậu làm mồi nhử con rết đi xa địa bàn Dương gia rồi độc chiếm chắc luôn!

Tay chân treo không làm cậu có chút bất an, chân thành dặn dò nam chính: "Huynh đừng có buông tay nhá, chết người đó."

Hàn Ngọc Nhiễm bàn tay nắm chặt, lạnh mặt: "An tâm đi." Không rớt đâu mà lo, hắn mạnh lắm, lực cánh tay cũng mạnh.

666: [Rớt thì xài linh lực nâng lên.]

Dương Trường Miên an tâm, mắt nhìn Bách Túc chạy theo mông mặt sau không bỏ, cười ác ý.

Từ không gian lấy ra một cái trứng rết, niết trong tay, như vai ác khống chế con tin, hò hét: "Bách Túc má, mày nhìn đây là cái gì nè?"

Nam chính ba chấm ngăn lại: "Vứt đi, bẩn lắm, không có tác dụng gì."

Dương Trường Miên nghe lời, dùng sức ném xuống đất, vỡ nát cái trứng, một con rết con chưa thành hình từ nước ối vỡ ra, tắt thở.

Bách Túc Mẫu Trùng đau lòng cực kỳ, mang lòng đau xót con cái, nó thề phải xé xác Dương Trường Miên ra.

Đốt cháy giai đoạn, muốn đột phá Linh Yêu Cảnh, cho hai nhân loại này thành thức ăn dự trữ!

Hàn Ngọc Nhiễm ý thức được chút nguy cơ, ngự kiếm phi hành nhanh hơn, Dương Trường Miên thắc mắc, cậu sắp bị gió thổi cho bay tới nơi rồi: "Huynh muốn dẫn nó đi mô?"

Hắn bay nhanh nói: "Hồ Hà Xuyên." Ở đó nước hồ có độc, hắn thi triển chiêu thức xác suất đánh chết Bách Túc cao hơn. Hắn mới Thượng Cảnh sơ giai, cần nhờ chút ngoại vật trợ giúp chiến thắng.

Dương Trường Miên được 666 phổ cập chút kiến thức sức mạnh của Linh Yêu Cảnh, quyết định khiêu khích. Cậu từ không gian lấy ra mấy cái trứng rết nữa, ném tất cả nát bét trước mặt mẹ sấp nhỏ, làm cho nó tinh thần hỗn loạn, trì trệ đột phá.

Hồ Hà Xuyên đã ở gần ngay trước mắt, nam chính vớt Dương Trường Miên lên, để cậu đứng thẳng lên thân kiếm. Trích Nguyệt được giao nhiệm vụ bảo vệ cậu, hắn thì từ trong ống tay áo lấy ra một thanh kiếm nữa.

Trích Nguyệt toàn thân màu bạc, chuôi kiếm cũng màu bạc, không biết làm từ chất liệu gì. Nam chính vừa lấy ra thanh kiếm kia xong, toàn thân màu bạch kim, chiết xạ ánh sáng muốn lóe mù Dương Trường Miên.

Cậu như có điều suy đoán nói: "Anh em cùng cha khác lò của Trích Nguyệt, Trích Nhật sao? Trích Tinh?"

Hàn Ngọc Nhiễm tay cầm kiếm hơi run: "...Không phải, kiếm danh là Lập Hạ." Hắn không chơi chữ hay đáp vần đâu. Đúng là hắn có một cây kiếm tên Trích Tinh thật, thôi vẫn là đừng lấy ra dùng, mất mặt.

Hắn trầm giọng: "Ta sẽ làm Trích Nguyệt bay đến giữa hồ, làm phiền Dương huynh phối hợp."

Giờ Dương Trường Miên đã trở thành cái gai trong mắt con rết mẹ rồi, lấy cậu làm mồi nhử hiệu quả hơn dùng thuốc kích thích nhiều. Ở giữa hồ, bảo đảm rết mẹ có mấy trăm cái chân cũng chạy không thoát được, huống chi nó còn bị cắt nửa người.

Mày xong rồi con!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.