Xuyên Không Thành Phế Vật Ta Lắc Lư Khắp Tu Chân Giới

Chương 27: Chương 27




Gió đêm đung đưa nhẹ làn tóc của Hàn Ngọc Nhiễm như nhảy vũ, hắn mặt không biểu tình, mắt phượng hẹp dài, bờ môi mỏng mà nghiêm nghị, lạnh lùng và vô tâm, trong sáng như ánh trăng.

Hệ thống la hét chói tai như fan cuồng làm Dương Trường Miên lắc đầu ngao ngán.

Nam chính đẹp thì có đẹp, nhưng cậu tự biết lượng sức, chỉ dám nhìn, không dám mong ước xa vời như hệ thống bảo cưới hắn làm chồng, tha cho cậu đi, dàn hậu cung của hắn ném bom cậu mất.

Nhưng mà không thể phủ nhận, nhan sắc của hắn thật khiến cậu động nhẹ tâm, một tí xíu à.

Nam chính trầm giọng: "Không được, ta đến là phục mệnh, duyên có thể không, nhưng sự thật ta còn là sẽ thuật lại."

Hắn còn muốn lừa ăn lừa uống mấy đốn nữa, không thể ra về nhanh chóng như vậy được.

Khó lắm mới ăn gì đó vừa miệng, chưa ăn đủ là hắn sẽ không thả người.

Ý hắn là hắn không đi về bây giờ, không kết hôn liền cũng được, nhưng mà việc cậu chết thì hắn sẽ không đề, hắn không thích nói dối, nhưng chuyện về Dương gia muốn thay mận đổi đào hắn sẽ đúng sự thật đăng báo với ông hắn.

Dù gì ông hắn là người định ra hôn sự, lão nhân kiên cường thật sự.

Hán ngữ 9.0 Dương Trường Miên online.

Dương Trường Miên gãi ót, lầm bầm nói: "Thế anh muốn gì, à, ý của huynh là?" Mất quyền kiểm soát ngôn ngữ rồi.

Cậu không rõ, không kết hôn thì đối với cả hai người đều tốt đẹp mà.

Nam chính có cần hiếu kính ông hắn vậy không? Một hai không cho hủy hôn ước, chẳng lẽ hắn nam nữ thông ăn?

Càng nghĩ càng thái quá nhưng có logic, Dương Trường Miên nhịn không được khinh bỉ liếc nhìn hắn.

Hảo à nha, thấy cậu xinh đẹp thủy nộn nên muốn thu cậu vào hậu cung luôn chứ gì, thứ nam nhân thúi.

Nam chính lại bị bối nồi oan, hắn không hiểu ánh mắt của cậu là ý gì, khinh bỉ hắn, hắn cái gì cũng chưa làm, cái gì cũng chưa nói, chỉ ăn có tí thịt à.

Hắn chần chờ, chậm rãi nói: "Hôn có thể không kết, nhưng là, ta muốn mang người đi gặp ông nội, làm biểu hiện giả dối."

Không kết hôn cũng được, nhưng mặt ngoài cũng phải làm cho thỏa đáng.

Hắn muốn mang cậu về gặp ông hắn, giả bộ hai đứa đã kết duyên rồi cho ông biết, sau đó tách ra, mỗi người một ngã, hắn cũng sẽ không làm phiền cậu nữa.

Dương Trường Miên suy tư.

Cùng nam chính đến Hàn gia, kết cái hôn giả cho trưởng bối thấy, tiếp đến thì đường ai người nấy đi.

Vậy mà bảo không thích nói xạo, nam chính coi bộ mâu thuẫn dữ à.

Hàn gia nằm ở Băng Châu, tuy bọn họ là gia tộc nổi danh nhưng không ham thích hư vinh, định cư và xây tổ trạch tại Băng Châu, một phần là vì chiếu cố các tiểu bối băng tu, một phần là vì phong cảnh hữu tình.

Nghe đâu còn có băng sơn tuyết liên, tuyết vĩnh cửu gì gì ở đó nữa.

Từ Viên Châu muốn qua Băng Châu, hai cái đùi là đi không được, có khi cậu còn được trải nghiệm một phen tàu bay, nghĩ thôi mà hai mắt tỏa sáng.

Dương Trường Miên gật đầu cái rụp, tạm thời đi theo nam chính vậy, có thể xử lý được hôn sự thì không thể nào tốt hơn.

Đừng nhìn kết cái hôn là không có gì, hồng nhan tri kỷ của nam chính mà biết cậu có hôn ước với nam chính thì chị em phụ nữ thế nào cũng ghen tỵ ám sát cậu à.

Dương Trường Miên một bộ thỏa hiệp: "Hảo đi."

Nam chính nghe vậy liền từ trên ghế đứng lên, sửa sang lại vạt áo trắng không một nếp nhăn, động tác thong thả lại tuyệt mỹ.

Hắn không nóng không lạnh lên tiếng: "Hảo.

Khi ta xử lý xong việc ở đây, chúng ta có thể xuất phát."

Hắn lấy ra kiếm, muốn ngự kiếm phi hành bay về khách đi3m.

Còn chưa chờ hắn ra lệnh thì kiếm của hắn như con ngựa thoát cương, bay nhanh lại gần chỗ Dương Trường Miên xoay quanh mấy vòng.

Khuya rồi không chịu về ngủ, còn ham chơi, mi là kiếm linh chứ không phải Chuột Tầm Bảo.

Dương Trường Miên cũng sợ tới quá sức, ngồi im không dám nhúc nhích gì.

Thanh kiếm lúc nãy chẻ cá vương làm hai mảnh và chém bay đầu nguyên chủ đang sừng sững trước mặt cậu.

Cậu không dám động, nhưng môi thì động được, cậu hoảng hốt, la làng lên với nam chính: "H-Hàn huynh, cứu mạng chó."

Hàn Ngọc Nhiễm: "..."

Cậu sợ nó muốn thay nam chính diệt trừ cậu, chứ không tự dưng sáp lại gần làm gì.

Nam chính cũng khó hiểu, bước lại gần Dương Trường Miên, thu kiếm lại vào trong tay áo càng khôn: "Trích Nguyệt làm càn, mong Dương huynh thứ lỗi."

Trích Nguyệt là tên kiếm của nam chính, tên rất đẹp nhưng cậu không dám khen tặng.

Dương Trường Miên súc thành một cái cầu, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ mà lắp bắp.

Một hồi mới phục hồi tinh thần lại, kiếm gì mà dọa người ghê gớm, chắc cậu có PTSD với nó luôn quá: "Thôi không sao." Kiếm của nam chính, cậu cái gì cũng không dám làm.

Gan nhỏ quá vậy, chỉ là một cây kiếm mà bị dọa thành như vậy rồi, đúng là người thường mà, chính là yếu ớt nhát gan.

Nam chính nghĩ vậy nhưng không nói ra, hắn biết Dương Trường Miên rất yếu, thêm nữa lúc nãy bị cá vương dọa quá sức nên sinh ra bóng ma tâm lý cũng là đương nhiên.

Chính là, cũng có chút khả ái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.