Xuyên Không Thành Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 20




Trong bữa ăn,Lăng Mặc đặc biệt quan tâm đến khẩu vị của Đắc Kỳ làm tiểu quỷ càng ăn lại càng khó hiểu. Nha đầu chính là bị hắn dồn cho tới ăn no mà chết,bị dọa cho xanh mặt không dám cầm đũa. Xem dáng vẻ tức giận mà không thể làm gì của Đắc Kỳ,Lăng Mặc chợt trở nên xấu tính,khẽ mỉm cười trêu chọc.

An Minh Liên ngắm nhìn Lăng Mặc đến đờ người. Từ đầu bữa đến cuối bữa,hắn cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái.Tất cả là do tiện nhân Dương Đắc Kỳ kia,với danh nghĩa là thế tử phi,liền thành công hấp dẫn sự chú ý của vương gia,tương lai sẽ là hoàng thúc của nha đầu.

Đắc Kỳ buông đũa,tiện câu nói "không ăn nữa". Người rời đi,Lăng Mặc cũng thu liễn,vẻ mặt lạnh lùng,không đổi sắc.

- Tiểu Hương, ôm muội.

- Tiểu Hương xin phép được lui trước cùng tiểu thư.

- Tiểu Hương tỷ,muội đói,chúng ta đến phòng bếp ăn với các tỷ tỷ ca ca và các lão bá có được không?

- Suỵt..

Tiểu Hương ra dấu im lặng. Đắc Kỳ cũng bắt trước làm theo rồi cười tít mắt. Quả thật,so với việc ngồi mâm cao cỗ đầy mà phải chú ý hình tượng như trong kia,Đắc Kỳ cảm thấy lựa chọn ở cùng với người hầu có lẽ sẽ hợp với bản tính của một con người hiện đại hơn. Phân biệt giai cấp,có gì thú vị.

- Tiểu Hương,ngươi về rồi à? Mau,qua đây ăn cơm kẻo nguội.

Một bá mẫu nhìn trung trung tuổi cầm một cái chén lấy cơm cho Tiêu hóa, niềm nở mời nàng ngồi xuống ăn cùng. Từ phía đằng sau Tiểu Hương, từ đâu xuất hiện ra một cái đầu nhỏ khiến nhiều người giật mình.

- Tiểu...tiểu thư...sao người lại tới đây? Ở đây bụi bặm lắm,người vẫn là nên về phòng thì hơn.

- Ta đói..Ta tới đây ăn đâu phải lần đầu...Mọi người đừng có đuổi ta mà.. - Đắc Kỳ nũng nịu năn nỉ

- Nhưng mà tiểu thư,người hầu như chúng tôi sẽ làm bẩn y phục của tiểu thư..

Bá mẫu còn chưa kịp nói hết đã không thấy bóng dáng quen thuộc ở trước mặt nữa rồi. Đắc Kỳ xắn tay áo lên,nhảy lên bệ bếp,bê xuống toàn sơn hào hải vị còn thừa được đậy cẩn thận ở phía trong.

- Chỉ có chút cơm trắng và canh,đâu thể no bụng. Mọi người đừng ngại. Tiểu Hương, đỡ giúp muội.

- Tiểu thư,không được đâu. Thiếu phu nhân sẽ trách mắng chúng tôi đó.

- Cứ nói Đắc Kỳ ta rảnh rỗi làm càn,đổ hết đu rồi. Mà mọi người thấy đó,mọi người không ăn,đổ đi,sẽ phí lắm.

Đắc Kỳ kéo cao tà váy,ngồi bệt xuống đất cùng thưởng thức bữa cơm đạm bạc cùng với người hầu. Ai cũng nhìn tiểu quỷ rồi rơm rớm nước mắt.

. Những người hầu luôn bên cạnh thiếu phu nhân thì không nói. Bọn họ đãi ngộ rất tốt. Còn những kẻ chỉ luôn túc trực trong bếp rồi giặt giũ,thường bị làm khó rất nhiều. Từ khi đại tiểu thư mất tích trở về,không ai dám làm khó họ nữa. Cảnh tượng đại tiểu thư ra tay đánh chết một nữ tử kiêu ngạo coi trời bằng vung ở bên cạnh thiếu phu nhân là bài học đắt giá cho bất kì kẻ nào lớn mất không biết trên dưới.

Không chỉ vậy,tiền công cũng được tăng lên vài ba lượng. Chỉ một câu nói của đại tiểu thư,lão gia chưa từng từ chối nàng bất kì điều gì.

- Mọi người ăn đi. Đừng có nhìn ta nữa...cùng lắm mai ta vào cung rồi..trước khi đi,các người ra cửa tiễn ta rồi về nhà đoàn tụ với gia đình,có được không?

- Dĩ nhiên là được rồi thưa tiểu thư.

- Tiểu Hương,tỷ cũng ăn nhiều một chút. Dạo này tỷ gầy đi vài cân rồi đó.

- Ừm. Muội cũng ăn đi,tiểu nha đầu ngốc,cứ thích chịu khổ.

- Vì ở đây có tỷ nên ta bằng lòng chịu khổ. Mọi người cũng rất tốt với ta. Trong đó vô cùng ngột ngạt,ta nuốt không có trôi.

- Ngoài việc chỉ biết quậy phá,thì xem như muội có một cái miệng lợi hại.

Gian phòng bếp ấm cúng vang lên những tiếng cười đùa vui vẻ. Không giống nơi nào đó,lời qua tiếng lại cũng chỉ là tán dương nịnh nọt vô nghĩa. Lăng Mặc ngồi nhìn hướng ra bên ngoài. Hình ảnh Đắc Kỳ bí mật ăn vụng vẫn còn ẩn hiện đâu đây. Hắn liền hết hứng,cáo từ rời đi trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.