Xuyên Không Thành Nữ Phụ: Tìm Cách Để Sống

Chương 11: C11: Chap 11




Có điều... số tiền này với hai nam nhân đằng sau cô thì cô hiện tại nghèo thật.

Hạo Ninh tức muốn thổ huyết. Tại sao thân phận này của hắn chỉ là người bình thường chứ... không thể đưa hắc tạp cho Hiểu Linh, không thể mua đồ đắt tiền cho cô ấy... không thể tặng trang sức... aizzz.. nói chung là hắn chưa bao giờ thấy bất tiện về thân phận này như bây giờ. Cố ba sáng nay còn nói hay lắm. Gì mà Cố gia lại không ngược đãi Hiểu Linh... Tiền cho cô ít như vậy thì cô ấy có thể làm gì chứ. Có khi còn không dám mời bạn bè đi ăn, đi mua sắm đâu.

Nếu Hiểu Linh nghe được tiếng lòng của Hạo Ninh lúc này chắc chỉ có thể cạn lời. 200tr mà không đủ ăn chơi thì còn muốn thế nào mới đủ. Tính vừa chơi vừa đốt hay gì.

Còn Thừa Minh. Vừa nghe tài khoản của Hiểu Linh chỉ có 200tr. Hắn ngay lập tức mở ví, rút 1 tấm hắc tạp đưa cho cô:

- Em cầm lấy dùng. Thẻ không hạn mức. Muốn tiêu quẹt bao nhiêu cũng được.

Hiểu Linh ngơ ngẩn nhìn tấm thẻ rồi nhìn Thừa Minh. Đùa. Cuộc đời cô còn chưa bao giờ thấy tấm thẻ không hạn mức đâu. Mà giờ Thừa Minh không nói hai lời đưa cô một tấm. Nhỡ đâu cô tiêu không có khả năng trả thì sao?... không đúng... thẻ này là cô tiêu, Thừa Minh trả tiền. Không được.... Hiểu Linh hoàn hồn xua tay từ chối:

- Không được. Em không cần. Anh cất đi.

Thừa Minh cầm chặt lấy tay cô mà nhét tấm thẻ vào.

- Anh bảo em cầm thì em cứ cầm. Nhỡ đâu có việc cấp bách cần dùng thì làm thế nào. Anh còn có thẻ khác.

Hiểu Linh không nhận từ chối:

- Nếu cần em sẽ tự làm một chiếc. Em không thể cầm thẻ, tiêu tiền của anh được. Huynh đệ minh tính sổ đâu.

Thừa Minh trầm sắc mặt, khó chịu. Sáng nay ba vừa cảnh cáo cô không được mơ tưởng tới tài sản của Cố gia. Thì bây giờ Hiểu Linh đã không chịu nhận thẻ, nói không tiêu tiền của hắn. Là cô giận, không tin hắn hay là không muốn liên quan gì tới hắn đây.

Càng nghĩ lý do cô làm vậy, Thừa Minh càng thấy bực bội lại ủy khuất. Bất thình lình, hắn xoay chiếc xe lăn của Hiểu Linh khiến cô trực tiếp quay về phía hắn. Tay trái ghì chặt trên vai cô, tay phải nâng cằm Hiểu Linh lên để ánh mắt hai người nhìn thẳng nhau. Ánh mắt, thái độ toát ra sự nguy hiểm cùng ủy khuất đan xen..Thừa Minh gằn từng tiếng:

- Anh nói em cầm... thì em cầm. Đừng có cãi lời anh. HIỂU!....

Hiểu Linh bị giữ chặt cằm, chỉ có thể nhìn trực diện Thừa Minh. Cô không hiểu. Bá đạo tổng tài tức giận khi bị chống đối là bình thường. Nhưng tại sao lại có sự ủy khuất trong ánh mắt anh ấy lúc này... Ánh mắt kia như đang chất vấn  tại sao lại từ chối ....Cô bối rối ân một tiếng đáp lại, muốn nhanh chóng thoát khỏi sự kiềm chế của người này. Không ngờ Thừa Minh còn làm một việc khác khiến cô đứng hình. Anh cúi xuống gần hơn, dùng trán chạm vào trán cô. Giọng nói trầm thấp, hơi thở nam tính phả thẳng vào mặt cô:

- Như vậy có phải ngoan không....

Đạt được mục đích, Thừa Minh liền đứng dậy, khéo ra khoảng cách khiến cả hai lặng lẽ thở phào. Hắn cũng không biết lúc đó tại sao mình hành động như vậy. Máu nóng lên não chăng?. Nhưng là ngay khi dồn Hiểu Linh vào phạm vi vòng tay mình, cả người hắn như nóng bừng, hưng phấn... cả khi chạm vào ánh mắt ngỡ ngàng, bối rối ấy. Trên đầu ngón tay giống như vẫn vương lại sự mềm mại từ làn da cô. Và khi Hiểu Linh mở miệng đáp ứng hắn, trong giây phút đó, suýt chút nữa Thừa Minh hắn đã muốn hôn nàng, muốn chạm thử vào làn môi mềm mại, không chút son môi vẫn ướŧ áŧ kiều diễm kia... Trời ạ.... Hắn đã suýt chút nữa phạm sai lầm. Trong gang tấc khi bản thân tiến gần hơn nữa, hắn bừng tỉnh mà chỉ lấy trán đối trán với cô. Hơi thở của Hiểu Linh rất gần, mềm mại.....

Thừa Minh quay đi, không dám nhìn Hiểu Linh thêm. Liếc nhìn thấy thời gian không còn sớm liền nhắc:

- Việc ở đây cũng xong rồi. Chúng ta đi mua mỹ phẩm sớm cho em còn kịp giờ cơm trưa.

Nói rồi rất tự nhiên đẩy xe lăn của Hiểu Linh ra cửa. Vốn chuyến đi lần này, Thừa Minh chỉ định hai anh em họ đi, sau đó ra ngoài ăn chút rồi trở về. Nhưng là Lăng Hạo Ninh nằng nặc đòi đi theo với những lý do mà hắn không thể phản bác được. Đột nhiên, Thừa Minh cảm thấy kiến thức của mình hạn hẹp. Hắn thật sự không biết, không hiểu những gì Lăng Hạo Ninh nói. Nguyên văn như sau:

- Anh biết tuýp da của Hiểu Linh là gì sao? Anh biết tình trạng da hiện thời của cô ấy sao? Biết loại, dòng, hãng mỹ phẩm nào tốt, hợp với cô ấy sao? Biết trang điểm, dưỡng da cần những gì sao? Biết địa chỉ chính thống nhất, service tốt nhất sao???

Được rồi, ngay cả chính chủ là Hiểu Linh đi mua đồ cũng không hiểu nhiều như vậy. Trước giờ cô chăm da cũng là do cảm tính, không nghiên cứu bài bản gì. Nên khi Hạo Ninh nói những thứ này, chính cô cũng rơi vào trầm mặc. Ngoài ra, Hiểu Linh cũng không muốn để Lăng Hạo Ninh ở Cố gia một mình. Cô không rõ lý do hắn tiếp cận cô, nhưng có lẽ không thoát khỏi có liên quan đến Cố gia, Cố thị. Cẩn thận một chút vẫn hơn.

Một tổ hợp kỳ lạ hai tuấn nam, một mỹ nữ, mỹ nữ còn đang ngồi xe lăn tiến vào trung tâm thương mại phồn hoa nhất Thủ đô làm thu hút rất nhiều ánh nhìn của những người đi đường. Lần này quyền đẩy xe lăn thuộc về Hạo Ninh, tốc độ vô cùng thong thả dạo khắp thương trường. Mắt Hạo Ninh vô tình cố ý lướt qua các hàng thời trang nữ. Trong đầu vạch kế hoạch mua tặng Hiểu Linh những gì, tưởng tượng ra khi cô mặc đồ, đeo những trang sức hắn đưa, chắc chắn sẽ rất tuyệt vời. Không có cô gái nào không yêu thời trang cả: váy áo, khăn, giày, mũ, túi, trang sức....

Cố Thừa Minh nhàn nhã đi bên cạnh, nhưng thực ra trong đầu cũng đang nghĩ tới kế hoạch càn quét những tiệm này tặng Hiểu Linh. Suốt 24 năm cuộc đời, tính ra hắn chưa từng chính thức tặng quà cho nữ nhân nào, ngay cả mẹ của hắn. Nghe thật trớ trêu, nhưng là từ thời điểm Cố Thừa Minh bắt đầu nhận thức được, hắn đã nhận lấy sự ghẻ lạnh, chán ghét thậm chí là căm thù từ mẹ hắn. Đứa trẻ Thừa Minh khi đó không hiểu được tại sao cho dù hắn có cố gắng thế nào cũng không được mẹ hắn quan tâm dù chỉ một chút. Bà luôn đổ lỗi cho hắn, vì hắn mà khiến bà khổ như vậy. Rồi suốt thời kỳ thiếu niên, cậu bé Thừa Minh lại quay cuồng trong học tập, phấn đấu trở thành kẻ mạnh nhất, giỏi nhất. Dần dần hắn không còn mong chờ ở tình thân, cũng không còn sự ấm áp nào nữa. Đột nhiên bây giờ lại muốn mua đồ tặng Hiểu Linh... hắn có chút lúng túng khi nhận ra mình không biết mua gì cho cô, nhưng nhiều hơn là vui vẻ, mong đợi.

Tiến vào cửa hàng đại diện của SSI, Lăng Hạo Ninh vô cùng thuần thục phân phó nhân viên đưa Hiểu Linh đi thử da, rồi căn cứ vào kết quả bắt đầu càn quét: sữa rửa mặt, nước hoa hồng, tinh chất, dưỡng ẩm, mặt nạ... Vơ vét xong đồ dưỡng da, Hạo Ninh lại quay sang mỹ phẩm. Hiểu Linh và Thừa Minh chỉ việc ngồi xem con người chuyên nghiệp kia làm việc. Hiểu Linh có chút thán phục Hạo Ninh. Dưỡng da, trang điểm là một môn kiến thức vô cùng rộng lớn. Nếu không nghiêm túc nghiên cứu sẽ hoàn toàn bị lạc trong những thành phần mà các nhà mỹ phẩm thổi phồng công dụng của chúng. Cô cũng không phải ngoại lệ. Nhưng bây giờ, nhìn Hạo Ninh cầm sản phẩm lên, đọc thành phần một hồi rồi lấy hoặc bỏ không một chút do dự, cũng không cần tư vấn của mấy nhân viên cửa hàng. Lại nói tới mấy nhân viên, mấy nữ nhân viên tuy được đào tạo vô cùng chuyên nghiệp và bài bản, nhưng vẫn không tránh được ánh mắt sùng bái khi nhìn Hạo Ninh và ao ước ngưỡng mộ khi nhìn về Hiểu Linh. Có người còn buông lời trêu đùa cô:

- Tiểu thư có người bạn trai thật tâm lý đâu.

Nghe câu nói này, Hạo Ninh vui vẻ ra mặt, cười tươi rói với nhân viên như xác nhận, rồi lại tiếp tục công cuộc chọn chọn lựa lựa của mình. Thừa Minh mặt đen xì. Bạn trai- tên này không có cửa đâu. Còn Hiểu Linh thì nghiêm túc phủ nhận.

Lại vơ vét một hồi, Hiểu Linh nhìn Hạo Ninh vô ngữ. Mỗi một dòng son,mỗi một chất son, hắn lấy 5 thỏi các màu đưa tới trước mặt cô, tổng phải tới 30 thỏi son các loại. Hiểu Linh nhìn nhìn, chọn 5 thỏi- 5 màu. Rồi quay sang nhân viên bảo:

- Phiền chị cất số son còn lại, tôi chỉ lấy chừng này là được.

- Hiểu Linh, 5 thỏi quá ít. Với con gái tụi em, son bao nhiêu cũng không đủ mà. Lấy thêm chút nữa.

Hạo Ninh ngăn cản, vừa nhặt thêm vài thỏi. Hiểu Linh cự tuyệt.

- Lại không phải dùng hết được một lúc. Son không cần nhiều như vậy. Được rồi, thanh toán dùm tôi đi.

Thừa Minh lúc này rất tự nhiên tiến đến đưa thẻ cho nhân viên. Hiểu Linh đang định mở miệng ngăn cản, ngay lập tức một ánh mắt nguy hiểm bắn tới như muốn nói:

- Em thử từ chối anh trả tiền xem.

Được rồi. Cô sợ. Sợ Thừa Minh lại bất ngờ làm những hành động kỳ cục mà cô không dự đoán được như ở ngân hàng. Nên đành ngậm miệng. Nhưng là để Thừa Minh trả tiền như vậy, Hiểu Linh cảm thấy không quá thoải mái. Hay là cô mua tặng anh ấy chút gì?

- Anh... dùng nhãn hàng nào để dưỡng da?

Thừa Minh sửng sốt nghe câu hỏi không gọi tên của Hiểu Linh, không chắc cô đang hỏi anh:

- Em đang hỏi anh sao?

- Ân. Anh dùng loại nào, em mua tặng anh.

Hiểu Linh gật đầu, trả lời mà không nhìn thấy khuôn mặt ôn nhu đầy ý cười của Thừa Minh lúc này.

- Anh.. tùy tiện. Chỉ cần em mua là được.

Một nữ nhân viên rất có ý tứ mang đến vài lọ dưỡng ẩm dành cho nam rồi giới thiệu cho cô. Hiểu Linh chăm chú lắng nghe rồi quyết định lấy loại đắt nhất đưa cho Thừa Minh.

- Riêng cái này, để em trả. Không tranh cãi.

Thừa Minh cười:

- Được.

Đột nhiên, một giọng nói u oán từ phía sau vang lên:

- Còn anh thì sao???

Hiểu Linh bối rối. Cô thật sự quên mất con người này.

- Thật xin lỗi, anh Lăng. Tôi cũng tặng anh một lọ được không? Cảm ơn anh giúp tôi chọn đồ.

- Anh không muốn chỉ là đồ tiện thể đâu.

Hạo Ninh ủy khuất. Thừa Minh hắn còn không vui lòng người khác cũng có món quà y đúc hắn đâu.

- Da mặt anh ta dày như vậy. Bôi dưỡng da em mua cũng không ăn thua đâu. Không cần lãng phí.

Hiểu Linh áy náy nhìn Hạo Ninh:

- Vậy anh muốn cái gì? Tôi mua tặng anh. Được không?

- Anh không muốn mua gì... chỉ muốn được trang điểm cho em chiều nay.

Hạo Ninh thấy Hiểu Linh áy náy thì ngay lập tức được voi đòi tiên, được một tấc muốn một thước. Hiểu Linh lắc đầu:

- Chiều nay chỉ là cuộc gặp khách nhỏ. Em chỉ trang điểm qua là được, không cần cầu kỳ.

Ý tứ từ chối rất rõ ràng trong lời nói Hiểu Linh nhưng Hạo Ninh vẫn mỉm cười, khuôn mặt đầy chờ mong:

- Trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên, trang điểm như không mới là khó nhất đâu. Em để anh bộc lộ tài năng một chút đi. Được không???

Giọng nói năn nỉ, làm nũng, ánh mắt như cún con khiến tâm đồng tình của mấy nữ nhân viên tràn lan... Suýt nữa thì có người lên tiếng khuyên cô đồng ý đâu...Hạo Ninh đã nói đến nước này.... Haizzz... Hiểu Linh đáp:

- Vậy chiều nay lại phiền anh.

- Tốt... được phục vụ em là hạnh phúc của tôi, My Lady!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.