Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 486




“Có thể thử một lần, chỗ chúng tôi có phòng thử đồ, quần áo được thử miễn phí, không thích có thể không mua.” Kiều Hoa thân thiện nhắc nhở.

Ánh mắt không ngừng đánh giá váy của Kiều Hoa, cuối cùng người đàn ông dứt khoát nói, “Đi thử.”

Người đàn ông mang theo con trai vào phòng thử đồ, nữ nhân đi vào một phòng khác.

Một nhà ba người bọn họ đương nhiên không đủ rực rỡ như nhà Từ Sơn Tùng, nhưng không thể không bội phục thiết kế tinh xảo của Kiều Hoa.

Mẹ mặc váy, ba ba và con trai bận quần áo giống nhau, kiểu phối hợp như thế này nhìn kiểu gì cũng ra một nhà ba người. Quá đáng yêu!

Quần áo thì có vẻ là giống nhau, nhưng khi bận lên mỗi người lại cho ra một cảm giác riêng.

Cậu nhóc là lần đầu tiên được bận quần áo giống ba ba và mẹ mình, cậu nhóc hưng phấn khoa tay múa chân, “Mẹ ơi! Con thích bộ này!”

“Thích sao? Con thích thì tốt!” Xoa xoa tóc con trai, người phụ nữ nhìn mình trong gương, đi qua đi lại, làn váy cũng theo đó tạo độ gợn sóng.

Cô ấy thích cái váy này, nhưng thích cũng không làm gì được.

Hai mẹ con không nói lời nào, đôi mắt trông mong nhìn về phía người đàn ông, khát vọng b.ắ.n ra nhiều đến độ muốn làm ngơ cũng không thể!

Bất đắc dĩ thở dài, người đàn ông cuối cùng vẫn là đi thanh toán tiền, một nhà ba người không thèm đổi lại quần áo, mắc như vậy đi ra cửa. Tức thì, ánh mắt của người đi đường đều chú ý lên ba người nhà bọn họ, đặc biệt gây chú ý.

Quảng cáo chân thật như vậy lại hút thêm không ít khách hàng cho Tử Tinh Đình.

Kỳ thật Kiều Hoa cũng không nghĩ tới đồ gia đình lại bán được nhanh như vậy.

Ngắn ngủi một buổi sáng, đã bán được hết một phần ba số hàng, hiệu suất không tồi. Giữa trưa, cô gọi điện thoại qua xưởng, để cho công nhân sản xuất thêm quần áo kiểu gia đình, số lượng gấp hai lần đơn đầu tiên. Kiều Hoa cũng đã phát hiện lý do có thể bán chạy như vậy.

Chủ yếu là vì thời buổi này không có khái niệm đồ gia đình, bọn nhỏ là lần đầu tiên bận quần áo giống ba mẹ mình, quần áo lại đẹp như vậy, đương nhiên không thể nào mà bọn nhỏ lại không thích a!

Một khi thích thì không muốn cởi, người lớn trong gia đình tuy không định mua, nhưng thấy con mình vì quần áo mà khóc lóc om sòm, lại chuyển sang lăn lộn ăn vạ, không được thì năn nỉ,....Cho nên bọn họ không muốn vào mua cũng phải mua.

Sau khi thử quần áo rồi thì sẽ muốn thử cái tiếp theo, cứ như vậy thì lại muốn mua nhiều hơn.

Nhưng quả thật, quần áo nhà Kiều Hoa từ kiểu dáng đến chất liệu đều mới mẻ, lại còn rất đẹp!

Nói như thế nào nhỉ…..Đau ví cũng vui! Dù sao không phải ngày nào cũng mua, vậy thì mua bây giờ đi, chất lượng tốt, lại còn được giảm giá, mua một lần bận được ba năm đi!

Có giá trị!

Bận rộn một ngày, năm người lớn không còn sức để động đậy, lại nhìn thấy hai bảo bối nhỏ bên kia đã đổi chiến trường vui chơi. Từ trong cửa hàng đi ra cửa, Kiều Minh đã tìm ra trò mới, cậu nhóc dẫn em gái đi ra cửa của cửa hàng, mỗi khi thấy mấy người đi ngang qua liền hét to.

“Cô chú! Mau vào nhìn xem, nhà chúng cháu có quần áo rất đẹp. Cháu và em gái cháu bận đồ giống nhau, ba mẹ cũng bận đồ giống nhau, mọi người có thể vào nhìn thử.”

Tiếu Tiếu nói chuyện chưa sỏi, số lượng từ mà cô nhóc biết rất ít. Thấy anh hai mình vẫn luôn hét to như vậy, cô nhóc cảm thấy trò này rất vui, ngồi trong xe nôi, quơ tay múa chân kêu theo “Ca ca ~ Ca ca ~ Chuồn chuồn ~ Đình ~”

Hai vợ chồng Kiều Hoa nhìn nhau bật cười ra tiếng.

Đứa nhỏ này, đúng là biết tạo công việc.

Không thể không nói, cách này cũng có chỗ hữu dụng, buổi chiều lượng khách còn gấp đôi buổi sáng, rất nhiều người vừa vào để chỉ vào Minh Minh và Tiếu Tiếu, nói: “Cửa hàng của cô cũng bán quần áo con nít sao? Bộ đồ trên người cậu bé kia có màu vàng hay không?”

“Có a, là đồ gia đình, mua ba càng rẻ hơn.”

Vốn dĩ chỉ định mua quần áo mới cho con, không biết như thế nào lúc tính tiền lại tính tiền ba bộ đồ gia đình….Thật sự là không thể khống chế được chính mình a!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.