Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 425




Gần đây cả hai vợ chồng đều bận chuyện nhà máy, cho nên hai người đã thương lượng với Minh Minh, buổi chiều không thể đón cậu nhóc về được. Hai vợ chồng Kiều Hoa nhờ bà cụ Trương dưới lầu lúc đón cháu gái thì đón Kiều Minh về cùng luôn.

Bà cụ Trương đương nhiên là đồng ý, đón một đứa cũng là đón, hai đứa cũng là đón, đều là hàng xóm láng giềng, coi như là tạo mối ân tình, sau này nhờ người ta giúp đỡ cũng dễ dàng hơn, không phải sao?

Cũng may tuy rằng Minh Minh có tụt cảm xúc một chút, nhưng rất nhanh cậu nhóc đã tự điều chỉnh lại, nói: “Kia, ba ba với mẹ bận việc trước đi, chờ hai người hết bận lại đón con đi học về, có được không ạ?”

Ngữ khí thương lượng, cậu nhóc lúc nào cũng như thế, hiểu chuyện đến mức khiến người khác thổn thức.

“Minh Minh, con cũng chưa ăn chiều đúng không? Con đói bụng chưa? Đợi một chút ba dẫn con với mẹ ra ngoài ăn cơm.”

“Dạ được, để con ôm em gái một chút.” Ăn cơm gì đó nào quan trọng bằng ôm em gái.

Kiều Hoa bật cười, đem Tiếu Tiếu đưa cho cậu nhóc, khinh khinh nhu nhu vuốt v e tóc của Kiều Minh, “Bảo bối ngoan, hôm nay con đi học thế nào, có bài tập về nhà không?”

Cẩn thận ôm em gái qua sô pha ngồi, chờ ngồi an ổn, Kiều Hoa mới buông tay để hờ dưới người cục cưng Tiếu Tiếu.

“Mẹ ơi, hôm nay con có nhiều bài tập hơn một chút, vừa về là con đã làm rồi. Trước khi ba mẹ về là con đã làm xong. Hôm nay, lớp con học ghép vần, bạn con không ai biết cả, cô giáo còn chưa dạy, con đã biết ghép vần, do mẹ đã dạy con rồi, nên con thấy dễ.”

Hiện tại xem ra, cái chức lớp phó học tập này cậu nhóc làm cũng ra hình ra dáng!

“Giỏi quá.” Xoa đầu nhỏ con trai, nghiêng người dựa vào sô pha, lại hỏi tiếp: “Có đề nào không biết làm không? Mẹ giúp con nhìn thử.”

Ôm mẹ cọ cọ mổ chút, Kiều Minh vui vẻ lắc đầu, “Không có đâu mẹ, con biết làm hết mà, mấy bài đó đơn giản.”

Lau nước miếng ở khóe miệng của con gái, Kiều Hoa bật cười, “Vậy là tốt rồi.”

Xoay người đi vào bếp rót nước, nói với Từ Sơn Tùng: “Sơn Tùng, anh lấy tã giấy thay cho Tiếu Tiếu, đến giờ thay tã rồi.”

“ Ân, em uống nước không?” Nhấc ly trà hỏi.

“Em một ly.”

Lấy cho vợ ly nước rồi vào phòng tìm tã giấy.

Vừa đi vừa gập gập khởi động xương cổ, cả một ngày rất mệt mỏi. Kiều Hoa nhận lấy tã giấy, đem Tiếu Tiếu trong tay Kiều Minh bế lên, đặt trên sô pha.

Từ Sơn Tùng thuận thế ngồi bên cạnh cô, chọt chọt gót chân nhỏ của Tiếu Tiếu, chọc cho cô nhóc cười khanh khách không ngừng, chân nhỏ đạp loạn xạ.

“Đừng chọc.” Kiều Hoa buồn cười đánh tay Từ Sơn Tùng, “Chân đạp loạn như thế sao mà thay tã? Anh làm nha?”

Từ Sơn Tùng lập tức bỏ gót chân con gái ra, môi mỏng mỉm cười, nhìn cô.

Kiều Hoa cười lắc đầu, đem tã trên m.ô.n.g con gái cởi ra, thay một chiếc thả mới.

Mông nhỏ có chút dơ, cho nên vào nhà vệ sinh lấy một thau nước ấm để rửa m.ô.n.g cho con gái.

Thời điểm cô ôm chậu nước ra, cô nhóc cũng không biết có chuyện gì vui mà cười ngây ngô, lâu lâu còn bật cười khanh khách.

Rửa xong, đem cô nhóc đặt ở sô pha, Tiếu Tiếu hưng phấn mà khoa tay múa chân, không ngừng quờ quạng lung tung.

Bên kia, hai ba con đang cùng nhau đọc sách, cậu nhóc Kiều Minh đang để ba ba dạy những chữ mà cậu nhóc không biết.

Kiều Hoa ở bên kia, thay tã cho con gái.

Cô nhóc Tiếu Tiếu ở trên ghế còn chưa buồn ngủ, chờ đến khi Kiều Hoa ngồi xuống, đem cô nhóc bế lên, Tiếu Tiếu liền nghịch ngợm cọ cọ vào lòng n.g.ự.c Kiều Hoa.

Kiều Hoa nghiêng người ra sau, đem cô nhóc tung lên cao, cô nhóc Tiếu Tiếu cực kỳ vui mà bật cười ra tiếng.

Đây là lần đầu tiên nghe thấy tiếng cười của con gái, người làm mẹ là Kiều Hoa cảm thấy rất mới mẻ, nhanh chóng đem con gái qua cho Từ Sơn Tùng và Kiều Minh nghe thử.

Cô nhóc Tiếu Tiếu cũng rất nể tình, Từ Sơn Tùng vừa ôm cô nhóc, Tiếu Tiếu liền ha ha cười rộ lên, thanh âm như lục lạc, đáng yêu muốn chết!

Bữa tối ăn ở một nhà hàng Trung Quốc, đây là lần đầu tiên cả nhà tới đây ăn, hương vị cũng không tệ lắm, ăn xong cả nhà còn đóng một phần thịt kho mang về làm bữa khuya.

“Mệt a.” Sau khi ăn xong về nhà, Kiều Hoa cảm thấy đến một đầu ngón tay cô cũng không muốn động đậy.

Mệt mỏi gập cổ một chút, đi qua chỗ sô pha, “Sơn Tùng, chuyện nhà máy giao cho anh, em còn chăm Tiếu Tiếu. Em thật sự không đủ tinh lực, quá mệt mỏi.”

Vừa thay giày, vừa đáp: “ Ân, em ở nhà chăm Minh Minh với Tiếu Tiếu đi, bên ngoài giao cho anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.