Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 279




Tết năm nay có vợ chồng Từ Sơn Tùng cho nên chuẩn bị càng nhiều hơn, cơ hồ ở chợ có bán đồ ăn nào thì đều mua về nhà món đó, tiêu không biết bao nhiêu tiền đồ ăn mà nói.

Trong quá trình chuẩn bị đồ tết, Kiều Hoa dần kéo gần khoảng cách với Vu Chi Lan cùng Tống Văn Mẫn. Ba người phụ nữ ở với nhau có rất nhiều chủ đề để nói, nói về chuyện Sơn Tùng ở phía nam, nói chuyện Sơn Tùng rời đi, nói về chuyện nhà chuyện cửa.

Ba chồng vẫn như cũ, lãnh lãnh đạm đạm, ngẫu nhiên cũng sẽ đáp lại mấy câu, may mắn là ông không còn lạnh nhạt như ngày đầu tiên.

Trừ bỏ người nhà họ Từ không ai biết chuyện Từ Sơn Tùng cưới vợ đã có một đời chồng.

“Mẹ, con cho mấy bạn kẹo sữa bữa ông cho con, mọi người đều muốn làm bạn với con! Con có thể xuống lầu chơi với mấy bạn không ạ?”

“Lại đi chơi tuyết sao?” Kiều Hoa đang cùng mẹ chồng và chị dâu làm vằn thắn. Nghe con trai xin đi chơi, cô lấy tay kẹp kẹp mũi con trai, làm cho khuôn mặt của Kiều Minh dính không ít bột trắng.

“ Ân!” Chơi ném tuyết rất vui, “Mẹ muốn chơi cùng sao?”

Kiều Hoa cười lắc đầu, “Mẹ đang bận tay làm vằn thắn rồi, con đi chơi đi, đừng đi xa quá.”

“Kia, ba ba, ông nội, bác trai, còn có Miên Miên, mọi người có xuống chơi không?”

Từ Hải Bình cười từ chối, Từ Dũng Hạ dù không nói nhưng khẳng định sẽ không đi, Từ Sơn Tùng đang chơi cờ với ba mình.

Chỉ có Miên Miên đứng lên, “Em cũng đi!”

“Được ~” Dắt tay em gái nhỏ, hai đứa nhóc lúc la lúc lắc rời đi.

Đứa nhỏ này, chỗ xa lạ, lại đi chơi ném tuyết với trẻ con phương bắc, Kiều Hoa có chút không yên tâm.

“Sơn Tùng, nếu không anh xuống nhìn một chút đi.” Quay đầu dặn dò Từ Sơn Tùng.

“Được.”

Từ Sơn Tùng đang chơi cờ với ba mình, nghe vậy đứng dậy, vỗ vỗ bả vai của anh trai, “Anh chơi với ba, em xuống nhìn bọn nhỏ.”

Cơ hồ là chạy chậm xuống dưới, Tống Văn Mẫn nhìn bộ dạng vội vàng của cậu em chồng, cười nói: “Quan hệ của Sơn Tùng với Minh Minh khá tốt, thời điểm hai đứa kết hôn Minh Minh mới 3 tuổi đi. Tuy thằng bé không thể nhớ nhưng cũng không bài xích người lạ sao?”

Vu Chi Lan cũng tò mò về vấn đề này, một gia đình kết hợp lại, đứa nhỏ sao có thể tiếp nhận ba kế một cách nhanh chóng như vậy?

Kiều Hoa nhớ lại năm đó, nhịn không được cười lên tiếng.

“Có chứ ạ, sao lại không. Năm đó thằng bé đến tay còn không cho nắm, đi đường cũng cách Sơn Tùng một khoảng cách khá xa. Bất quá trẻ con vẫn là trẻ con, Sơn Tùng thật tình đối tốt với thằng bé, không bao lâu thằng bé liền cảm nhận được. Sau này chung sống dưới một mái nhà, trải qua một số chuyện thì chấp nhận Sơn Tùng.”

“Nga ~ Xem ra cũng không phải là thuận buồm xuôi gió. Dù sao thì Sơn Tùng cũng là người đáng tin cậy, sao có đứa nhỏ nào không thích em ấy được.” “Đúng vậy, không ai là không thích anh ấy.” Nam nhân ôn nhu như vậy, tính cách cũng tốt, đừng nói là bạn nhỏ, không phải là bác gái người Hồng Kông cũng không thể kháng cự đó sao?

“Ai nha, ba đi đâu đó?” Bên này hai ba con đang chơi cờ rất tốt, bỗng nhiên Từ Dũng Hạ đứng dậy, buông quân cờ ra bỏ đi.

‘Đi bộ!” Ông chắp tay sau lưng, cũng không quay đầu, lập tức ra khỏi phòng.

Mọi người trong phòng nhìn nhau, cũng không ai biết tại sao Từ Dũng Hạ lại bỏ đi giờ này.

Từ Hải Bình cũng bỏ quân cờ xuống, chạy nhanh theo sau.

“Ba bị làm sao vậy, trời lạnh mà đi bộ làm gì, ba không phải là sợ lạnh nhất sao?” Tống Văn Mẫn khó hiểu hỏi.

“Ai mà biết, chắc lão già ấy động kinh. Rảnh rỗi như vậy không bằng giúp chúng ta gói vằn thắn, đi bộ làm gì không biết!”

Nhớ tới chuyện gì, Vu Chi Lan dừng một chút, cười ra tiếng, nói với cô, “Kiều Hoa, chờ làm xong vằn thắn rồi thì giao cho con làm dồi trường.”

“Dạ được.”

Dồi trường cũng là món ăn đặc sắc ở Đông Bắc, món dưa chua xào dồi trường vị cay cay, chua chua rất bắt cơm.

Vu Chi Lan nói Kiều Hoa làm nhiều một chút để khi về Lê An thì mang theo để cho nhà mẹ đẻ cô nếm thử. Làm nhiều dồi trường như vậy, có ba người làm không đủ, Tống Văn Mẫn đi qua cách vách nhờ Nghiêm Nghễ và mấy chị gái khác tới hỗ trợ.

Mọi người đều có kinh nghiệm làm dồi trường, bọn họ vừa nói vừa làm, không lâu sau liền làm xong một bồn lớn.

“Áo khoác đen ngày đó lúc tới em bận là mua ở phương nam sao? Thật là đẹp!”

Trang phục ở phương bắc không theo kịp “trào lưu” như ở phương nam. Áo khoác này đã nổi đình nổi đám ở phía nam như ở bắc còn chưa từng gặp qua.

Cho nên khi Kiều Hoa mặc áo này tới, có rất nhiều ánh mắt hứng thú nhìn áo trên người cô.

“Phỏng chừng là không mua được đâu, nếu mọi người thích thì cầm về để làm mẫu đi.”

Đều là hàng xóm có quan hệ tốt với nhà chồng, cho nên người ta đã hỏi tới, Kiều Hoa còn không hiểu sao? Thuận nước đẩy thuyền tạo mối quan hệ vẫn là cần thiết.

“Kia, thế thì tốt quá!”

Kiều Hoa lấy áo khoác ra, bởi vì trời ở phương bắc thật sự rất lạnh, cho nên cô chỉ mặc áo này ngày đầu tiên, qua mấy ngày sau trực tiếp thay thành áo bông dày.

“Mấy chị có thể đi dạo ở chợ mua vải, nhưng nếu không tìm ra vải giống vậy thì em cũng không biết phải tìm ở đâu.”

‘Được, được, được. Không có vải giống vậy thì tụi chị mua vải khác, chỉ cần giống kiểu dáng là được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.